Đại sư Tín Thiện chậm rãi bước đến trước mặt cô ta, thở dài: “Vận
Nhi, chấp niệm của bà quá sâu rồi, tình ái đời người chẳng qua cũng chỉ
là thoáng qua, tựa như ảo ảnh trong mơ. Đã năm trăm năm trôi qua rồi,
tại sao bà vẫn không thể buông bỏ được?”
Đường Vận Nhi tức giận: “Đám đàn ông các người thì buông bỏ được,
sống thoải mái được, còn để phụ nữ chúng tôi phải chịu đau đớn, lúc này
rồi mà ông còn hỏi tôi tại sao không buông bỏ ư!”
Cô ta lùi về sau một bước, chỉ tay vào vong trẻ sơ sinh bên cạnh:
“Đây chính là con của ông đấy, từ khi nó được sinh ra, ông đã từng bế nó một lần nào chưa? Ông có từng vì nó mà làm gì không?”
Đại sư Tín Thiện cúi đầu nhìn vong trẻ sơ sinh đang mở mắt nhìn mình, trong đôi mắt vốn bình tĩnh của ông lại hiện lên chút bi thương và áy
náy.
Ông ta bước lên phía trước, nhẹ nhàng xoa đầu vong trẻ sơ sinh, thở dài: “Là tôi có lỗi với hai mẹ con bà.”
Đường Vận Nhi lạnh lùng cười khẩy: “Bây giờ ông mới nói những lời này có phải là đã quá muộn rồi không?”
Đại sư Tín Thiện ngửa tay, bát tử kim vừa xuất hiện trong lòng bàn
tay ông ta, vong trẻ sơ sinh ngay lập tức bị hút vào trong bát tử kim.
Đường Vận Nhi kinh ngạc vô cùng, xông tới giật lấy bát tử kim, tức giận gầm lên: “Vinh Tử Minh, trả con cho tôi!”
Đại sư Tín Thiện xoay bát tử kim, Đường Vận Nhi hét lên một tiếng rồi cũng bị hút vào trong.
Ông ta đậy lại bát tử kim, xoay người nhìn chúng tôi, cụp mắt thở
dài: “Một đời này của tôi khó tránh khỏi tai họa. Đây chính là nghiệp
chướng của tôi, tôi phải tự mình đi trả, nếu không sẽ không bao giờ có
thể thành Phật được.”
Nói rồi, ông ta đưa tay vào trong bát tử kim, lấy ra một chuỗi vòng hạt năm màu, trông vô cùng đẹp mắt.
Mặc dù đã từng thấy rất nhiều châu báu trên đời nhưng tôi vẫn không khỏi có chút ngây người.
Đây chính là nội đan của Mạc Thiên Phàm.
“Cảm ơn thầy, Đại sư Tín Thiện.” Tôi cúi đầu nói.
“Không cần phải cảm ơn tôi đâu, chuyện này là do tôi mà ra, cũng nên
để tôi kết thúc.” Ông ta nhìn bát tử kim trong tay, nói: “Tôi sẽ đưa hai mẹ con bọn họ về, ngày ngày tụng kinh, hy vọng sẽ có một ngày hóa giải
được oán khí của bọn họ, rồi đưa bọn họ đi đầu thai chuyển kiếp.”
Tôi không nhịn được bèn hỏi: “Vậy những người bị bọn họ bắt…”
“Những người kia không phải là do hai mẹ con Vận Nhi bắt đi.” Thầy
Tín Thiện chắp một tay trước ngực, niệm lời Phật: “Thí chủ, người còn
muốn trốn trong bóng tối đến bao giờ nữa? Đến lúc xuất hiện rồi.”
Vừa dứt lời, tôi nhìn thấy một làn khói đen từ trong đá xuất hiện, ngưng tụ thành một chàng trai trẻ tuổi mặc trường bào.
Người đàn ông tóc búi cao, phong thái lịch lãm, đầy khí chất của một vị thư sinh.
Anh ta lộ ra vẻ hung tợn: “Lão hòa thượng, năm trăm năm trước ông còn không giết được tôi, bây giờ ông vẫn còn muốn giết tôi sao?”
Đại sư Tín Thiện bất lực lắc đầu: “Thí chủ Đoàn, xem ra thí chủ vẫn cứ u mê không chịu giác ngộ.”
Hồn ma chàng trai họ Đoàn kia hừ một tiếng, nói: “Năm đó tôi còn
nhiệt tình, trên đường gặp chuyện bất bình, báo quan chuyện nhà họ Lục
giết người cướp của, ngược lại tôi được cái gì? Khi tôi phải chịu khổ
thì có ai thay tôi cầu xin không?”
Mối thù hận sâu đậm hiện lên trong mắt anh ta, hai mắt đỏ như máu,
toàn thân đều toát ra quỷ khí: “Vì thế tôi muốn tất cả bọn họ đều phải
chết! Tôi không chỉ muốn nhà họ Lục đoạn tử tuyệt tôn, tôi còn muốn tất
cả những người trong thành phố Hương Đảo này phải cùng chết!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT