Tôi và Chu Nguyên Hạo vượt qua rừng cây, đi tới trước ngôi chùa kia.
Ngôi chùa đã có lịch sử hơn bảy trăm năm, ngày thường hương khói vô cùng thịnh vượng, phần lớn người đến đây tham bái đều là người có chút giàu
có, chi tiền nhang đèn như nước chảy.
Đã từng có một nhà giàu, luôn không có con trai, sau khi dâng hương ở đây, trở về thì sinh được một đứa con mập mạp. Vì bày tỏ lòng thành,
người đó đã bỏ tiền tu sửa toàn bộ chùa miếu một lần, đúc toàn bộ tượng
Phật bằng vàng.
Đó chính là vàng thật.
Nhưng hiện nay không biết vì sao, trước cửa Chùa Bồ Đề hết sức vắng vẻ, yên tĩnh, một bóng người cũng không có.
Chu Nguyên Hạo vốn định tiến lên gõ cửa, ai ngờ cửa chùa bỗng nhiên
tự mở ra, một hoà thượng đi ra, thi lễ một cái với chúng ta, nói: “Hai
vị thí chủ, trụ trì của chúng tôi chờ hai vị đã lâu, mời đi cùng bần
tăng.”
Tôi và Chu Nguyên Hạo nhìn nhau một cái, đi theo hoà thượng kia vào
chùa, không đi bảo điện lớn mà chúng tôi đi thẳng đến thiền phòng ở phía sau.
“Sư phụ, bọn họ tới rồi.” Hoà thượng chắp hai tay, nói.
“Ta biết rồi, Hàng Kiến, con đi ra ngoài đi.” Âm thanh già nua vang
lên, chúng tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một lão hoà thượng ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, tuổi tác đã lớn lắm rồi, trên mặt có nhiều đồi mồi,
trên cằm có chòm râu bạc phơ rất dài. Ông ta mặc áo cà sa đỏ tươi trên
người, bộ dạng có chút tiều tuỵ, thoạt nhìn thấy cuộc sống này không còn kéo dài được bao lâu nữa.
“Hai vị thí chủ, mời ngồi.” Lão hoà thượng nói: “Tại hạ pháp danh là Đức Trí, ở đây chờ hai vị đã lâu.”
Chu Nguyên Hạo đè tay tôi lại, nói: “Trụ trì chờ chúng tôi làm gì?”
“Có lẽ hai vị đến vì ổ quỷ sao?” Lão hoà thượng hỏi.
Chu Nguyên Hạo cũng không trốn tránh, gật đầu nói: “Đúng vậy, trụ trì là muốn nói một số tin tức liên quan đến ổ quỷ cho chúng tôi sao?”
“Không, chuyện tôi nói không liên quan đến ổ quỷ.” Lão hoà thượng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía chúng tôi, nói: “Nhân gian sắp có kiếp nạn
cực lớn, hết thảy những gì các người đang làm bây giờ cũng chỉ là châu
chấu đá xe mà thôi, giống như con thú vùng vẫy trong lồng, không có chút tác dụng nào.”
Hai chúng tôi không hẹn mà cùng nhíu mày.
Tôi mở miệng nói: “Đại sư Đức Trị tinh thông bói quẻ xem tướng sao?”
Ánh mắt lão hoà thượng rơi vào trên người tôi. Ánh mắt đó có chứa một khí thế cường đại, khiến tôi cảm thấy bị chèn ép.
Sắc mặt tôi có chút trắng bệch, sau sống lưng phát lạnh từng trận.
Lão hoà thượng này rốt cuộc là ai, nhìn giống như người bình thường, vì
sao khí thế lại kinh khủng như vậy?
Tôi nghiêng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo một cái, không nghĩ tới anh cũng bị luồng khí thế kia đè ép.
Tôi hoàn toàn ngạc nhiên, Chu Nguyên Hạo chính là quỷ vương trung cấp đấy.
“Thí chủ Khương Lăng.” Lão hoà thượng mở miệng một lần nữa, ông ta
cũng biết tên tôi: “Hai giới đại nạn, muốn hoá giải chỉ có một biện pháp mà thôi.”
Lão hoà thượng nói: “Thí chú Khương Lăng, cô có còn nhớ đá hắc quang không?”
Đá hắc quang?
Đột nhiên tôi chấn động một cái. Đá hắc quang là một loại quặng kim
loại do địa ngục sản xuất, có thể luyện chế pháp khí cấp bậc rất cao.
Loại mỏ sắt này chỉ có trong vực sâu Hắc Quang ở phía sau phủ tướng quân của tôi ở địa ngục. Đao Yến Nguyệt của tôi chính là do đá hắc quang
luyện chế mà thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT