Anh ấy trừng mắt nhìn tôi nói: “Không phải em nói muốn lên giường thu phục anh hay sao? Đến đây đi, anh cho em cơ hội.”
Anh ấy nói xong lập tức kéo dây kéo váy của tôi xuống, cúi đầu ra sức gặm cắn trên cổ của tôi.
Tôi cũng dần dần tiến vào trạng thái, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, tay không tự chủ được với tới thắt lưng anh ấy.
Ngay lúc này, tay của tôi đột nhiên run lên, cả người sững sờ.
Mới vừa rồi, tôi cảm giác ngực mình đau xót, giống như bị người ta đâm vào ngưucj một đao.
Khi vận may đến, con người ta đột nhiên trở nên khôn ngoan hơn, tôi
hiểu ra một đao này không phải đâm vào trên người của tôi mà là trên
người của Mạc Thiên Phàm.
Hồ yêu như Mạc Thiên Phàm đã đạt tới cấp bậc đại yêu, ký kết khế ước
chủ tớ với tôi, nhưng mà dường như người này rất bất mãn với tôi, anh ta chưa bao giờ chịu ra tay giúp đỡ tôi cả.
Lần trước khi tôi xâm nhập vào thế giới ý thức của anh ta, thật vất
vả mới có thể làm cho anh ta giúp tôi đi điều tra một chút về Khúc Giai
Kỳ, về sau hai chúng tôi cũng không còn liên lạc gì nữa.
Nhưng mà từ đầu đến cuối chúng tôi vẫn là linh hồn tương liên, nếu như anh ta bị thương, tôi cũng sẽ có cảm giác đau đớn.
Chẳng lẽ con hồ ly màu mè kia xảy ra chuyện gì rồi à?
Có điều, cho dù anh ta có xảy ra chuyện gì hình như cũng không liên quan tới tôi thì phải?
Khế ước mà chúng tôi ký kết chính là khế ước chủ tớ, nếu như tôi
chết, anh ta cũng không sống được, nhưng mà nếu như anh chết thì tôi
nhiều lắm cũng chỉ đau đớn vài ngày, tu vi hạ xuống một bậc mà thôi.
Dường như Chu Nguyên Hạo cũng nhận ra sự khác thường của tôi, anh ấy ngẩng đầu lên hỏi: “Em sao vậy?”
Tôi có thể cảm giác được, bây giờ Mạc Thiên Phàm đang rất đau đớn.
Tôi nhíu mày, mặc dù anh ta luôn thờ ơ lãnh đạm với tôi, nhưng dù sao
anh ta cũng đã giúp tôi vài việc cấp bách quan trọng. Tôi cứ như vậy trơ mắt nhìn anh ta chết hình như cũng không được phúc hậu cho lắm.
Tôi kể mọi chuyện lại cho Chu Nguyên Hạo nghe, anh ấy hơi bất mãn:
“Bản thân anh ta là người hầu của em, lúc em nhiều lần trải qua nguy
hiểm sống chết cũng không thấy anh ta ra tay cứu viện. Người hầu như vậy em còn cần để làm gì cơ chứ? Không bằng cứ để cho anh ta tự sinh tự
diệt đi.”
Tôi có chút do dự, anh ấy nhìn tôi một hồi, thở dài nói: “Biết em mềm lòng mà, bây giờ anh ta đang ở chỗ nào?”
Tôi nói: “Em cần phải tiến vào thế giới ý thức của anh ta một lần.”
Chu Nguyên Hạo đưa tay ôm tôi vào trong lồng ngực, để đầu của tôi gối lên đùi anh ấy. Tôi nhắm mắt lại, ý thức dần dần chìm xuống.
Sau khi đi qua một nơi tối tăm đưa tay ra không thấy được năm ngón,
tôi mở mắt, phát hiện Mạc Thiên Phàm đang bị một lưỡi đao sắc bén đâm
xuyên qua ngực, đóng đinh ở trên vách tường. Tứ chi của anh ta đều bị
đinh đóng lên, tư thế treo giống như chúa Jesus chịu khổ hình, đầu anh
ta rũ xuống, hình như đã rơi vào hôn mê.
Máu tươi của Mạc Thiên Phàm xuôi theo vách tường chảy xuống, phía
dưới vách tường là một đám quỷ, tất cả chúng nó đều tụ tập ở nơi đó,
chen lấn tranh nhau giành lấy máu tươi của anh ta. Mấy con quỷ này đều
đang há to cái miệng rộng, chờ cho máu nhỏ vào trong miệng của nó, có
con còn ra sức liếm vách tường, liếm sạch sẽ cả vết máu trên tường.
Trong máu của đại yêu có linh lực nồng hậu, đối với quỷ mà nói chính là một loạii thuốc bổ vô cùng quan trọng.
Tôi thay đổi góc nhìn, nhìn ra bốn phía xung quanh, vốn muốn nhìn một chút xem có thể tìm được manh mối gì đó để xác định được vị trí chỗ này hay không.
Nhưng mà tôi vừa nhìn, lập tức không thể bình tĩnh nổi nữa.
Ở mấy trăm thước bên ngoài, rõ ràng có một khối bia nhọn màu đen hình trụ.
Cột trụ không gian, thế mà lại là cột trụ không gian!
Cột trụ không gian dựng đứng bên trong một cái huyệt động khổng lồ,
kỳ lạ ở chỗ bên cạnh cột trụ không gian này khắp nơi đều là quỷ, có vô
số quỷ. Từ cấp thấp nhất là oán quỷ đến quỷ Nhiếp Thanh cũng có, số
lượng nhiều tới mức đáng sợ.
Nơi này rõ ràng là một cái ổ quỷ mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT