Thang máy từ từ xuống dưới, năm phút sau, cửa thang máy mở ra, tôi
ngẩng đầu lên, nhìn thấy tấm bia vuông màu đen, dưới bia vuông, mười
quân trấn ngục được trang bị vũ khí hạng nặng xếp hàng thẳng tắp.
Tư Hoàng Lăng nghênh đón, trong giọng nói anh ấy mang theo vẻ vui
sướng: “Khương Lăng, à không, tướng quân, sao cô lại tới đây rồi?”
Tôi nhếch miệng, mỉm cười và nói: “Tôi tới thăm các anh một chút,
thuận tiện xem các trụ cột không gian có xảy ra bất kỳ vấn đề gì không.”
“Tất cả trụ không gian đều bình thường.” Tư Hoàng Lăng trầm mặc một lát rồi nói: “Cô có khỏe không?”
Tôi bước về phía trước, vỗ nhẹ vào vai anh ấy: “Tôi vẫn ổn, đưa tôi qua nhìn các trụ cột không gian một chút đi.”
Tư Hoàng Lăng gật đầu nói: “Xin hãy đi theo tôi.”
Tôi thực sự trong ý thức lo lắng hét lên: “Tư Hoàng Lăng, đó không phải là tôi, anh đừng có tin, đừng tin!”
Nhưng Tư Hoàng Lăng không hề cảm thấy gì sai cả, anh ấy dẫn theo
“tôi” đi tới trước trụ cột không gian: “tôi” đi lên nhẹ nhàng vuốt ve
tấm bia đá màu đen này, trong mắt bỗng nhiên lộ ra tia hồng quang. Tư
Hoàng Lăng cả kinh: “Tướng quân, sao trên người ngài lại có quỷ khí?”
Tôi lập tức ra tay, xoay người đánh một quyền vào lồng ngực anh ấy,
đánh bay anh ra ngoài, sau đó trong lòng bàn tay bắn ra hai tia sáng màu đỏ thẫm, cắt cổ hai binh sĩ trấn ngục đang đứng canh giữ bên cạnh, sau
đó nhanh chóng từ trong túi lấy ra một hộp ngọc thạch, bên trong đặt một viên máu màu đỏ, giọt máu bay lên, bay về phía cột đá nhọn, đây chính
là máu tươi của quỷ vật, sức mạnh to lớn, sinh ra đã đủ để làm nổ cả tấm bia đá rồi.
Sâu thẳm trong ý thức tôi hét lên: “Không!”
Vừa lúc này, đột nhiên một bàn tay duỗi ra, bắt được giọt máu kia, tôi ngẩng đầu lên nhìn.
Chu Nguyên Hạo, lại là Chu Nguyên Hạo!
Anh ấy vẫn chưa chết!
Trong ý thức tôi đầu tiên là ngây người một chút, sau đó vui mừng mà khóc lên.
Tuyệt vời quá, anh ấy vẫn còn sống.
Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên bóp cổ tôi, cao giọng nói: “Thiên nhãn, đây là món ăn yêu thích của ngươi!
Lập tức mở ra cho ta!”
Trán tôi nóng lên, thiên nhãn chợt mở ra, Chu Nguyên Hạo lập tức nhét viên huyết châu vào trong thiên nhãn.
Sau đó, anh đè bả vai tôi để tôi quỳ xuống, sau đó một bàn tay đập vào thiên nhãn của tôi.
“A!” Tôi hét lên, toàn bộ cơ thể của tôi đang bốc cháy. “Anh đang làm gì vậy?” Tư Hoàng Lăng rút trường đao ra, xông tới, Chu Nguyên Hạo kêu
to: “Dừng lại, đây không phải tướng quân của các anh đâu.”
Bước chân của Tư Hoàng Lăng hơi dừng lại, Chu Nguyên Hạo lại hướng về phía anh ấy àm quát: “Đừng đến quấy rầy tôi, đi xem hai binh lính của
anh đi.”
Tư Hoàng Lăng nhìn thoáng qua tôi, cắn răng lui ra, Chu Nguyên Hạo
lạnh lùng nhìn “tôi”: “Rời khỏi thân thể cô ấy cho tao, mày chỉ là một
quỷ vật viễn cổ bẩn thỉu mà thôi.”
“Tôi” nâng mí mắt của mình lên nhìn anh với đôi mắt ác độc, phát ra
từ miệng của tôi là một giọng nam: “Tôi đã cố tình chờ đợi cho đến khi
cô ta ngủ với anh rồi sau đó mới động thủ, không nghĩ rằng cô ta lại
không thể giết anh.”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh nói: “Dựa vào một con chuột trong cống là mày thoi mà cũng muốn giết tao sao?”
Ánh sáng đỏ trong mắt tôi nổi lên: “Quỷ Đế Thừa Hạo, anh nghĩ mình
rất mạnh đấy sao? Tu vi của anh ở trước mặt tôi thì không chịu nổi một
kích đâu.”
Chu Nguyên Hạo mỉm cười lộ ra một tia tà khí: “Chỉ tiếc, bản thể của mày còn nằm dưới tầng thứ mười tám địa ngục kia kìa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT