Chu Nguyên Hạo đi đến đỉnh núi, ánh mắt lạnh lẽ nhìn anh ta: “Vân Kỳ.”
Vân Kỳ từ từ quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: “Quỷ đế Thừa Hạo, chúc mừng anh đã lấy về được quỷ tinh bản mệnh của mình, hồi
phục được một nửa thực lực. Bây giờ anh miễn cưỡng cũng có thể được coi
là đối thủ của tôi rồi.”
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói: “Khương Lăng đâu rồi?”
“Cô ấy không nỡ ra tay giết anh.” Vân Kỳ nói: “Anh là chấp niệm và
tâm ma trong đáy lòng của cô ấy, tôi không thể mở mắt nhìn anh còn sống
sót như vậy được.”
Chu Nguyên Hạo đột nhiên cười phá lên, trong mắt hiện lên vẻ tự hào
và vui sướng mà đã từ lâu không có: “Từ lâu tôi đã biết rằng, trong lòng của Khương Lăng có tôi mà.”
Sắc mặt của Vân Kỳ tối sầm lại.
Chu Nguyên Hạo tiếp tục nói: “Vân Kỳ, cậu luôn miệng nói muốn thay cô ấy trừ khử đi tâm ma trong lòng, thật ra cậu chỉ là đang ghen tị với
tôi mà thôi. Ghen tị vì tôi có thể có được trái tim của cô ấy.”
Vân Kỳ khinh thường cười một tiếng: “Như vậy thì đã làm sao chứ? Chỉ cần anh chết đi, cô ấy sẽ quên mất anh nhanh thôi.”
Chu Nguyên Hạo tự tin nói: “Nếu như tôi thật sự chết rồi, cô ấy vĩnh viễn sẽ không quên được tôi đâu.”
Trong mắt Vân Kỳ đằm đằm sát khí: “Nếu đã như vậy, thì hãy đến thử đi.”
Tôi đứng trên một ngọn núi đối diện khác, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ ra tay với nhau.
Thật ra từ khi Chu Nguyên Hạo tiến vào phòng thí nghiệm dưới lòng
đất, tôi vẫn đi theo anh ấy, nhìn thấy khoảnh khắc anh ấy lấy lại Kích
Hắc Long Phá Thiên, tất cả những gì trước mắt tôi hiện lên đều là thời
điểm kiếp trước, anh ấy ở trên chiến trường, tay cầm trường kích liều
mạng khắp nơi.
Tuy rằng trí nhớ của tôi cũng chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng tôi đột nhiên có hơi hiểu được vì sao kiếp trước, tôi lại hãm hại anh, giam cầm anh ở trong hồ dung nham.
Hồ dung nham nằm ở ngay phía sau động phủ của tôi, mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy anh ấy.
Khóe miệng tôi nhếch lên, thì ra kiếp trước tôi cũng xấu xa như vậy,
khẩu vị lại nặng như vậy, nói ma quỷ gì chứ, nói không chừng tôi của
hiện tại mới là tôi chân chính đấy.
Cuộc chiến đấu giữa Chu Nguyên Hạo và Vân Kỳ có thể làm cho núi rừng
đổi màu, rừng rậm bị đốt cháy từng mảng lớn, trong ngọn lửa trên trời
chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người màu đen.
Tôi không khỏi nhíu mày, Chu Nguyên Hạo thế mà lại có thể rơi xuống thế hạ phong.
Thực lực của Vân Kỳ rất mạnh, vô cùng mạnh, cũng là thực lực của quỷ
vương trung cấp, hai người đều ngang sức ngang tài, nhưng thực lực của
Chu Nguyên Hạo vừa mới khôi phục không lâu, tu vi của anh còn chưa được
ổn định, sau một thời gian đã lộ ra sự thiếu sót rồi.
Kiếm dài màu đỏ máu của Vân Kỳ xoẹt qua cánh tay của anh, trái tim
tôi đột nhiên căng thẳng, trong lòng chợt bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Vết thương trên người Chu Nguyên Hạo dần dần càng ngày càng nhiều,
động tác của anh cũng càng ngày càng chậm chạp, nhìn toàn thân anh đầy
máu tươi, tôi chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy buồn
bực đến không nói nên lời.
Lại một lần nữa thanh kiếm xoẹt qua, lần này xoẹt qua chân phải của
Chu Nguyên Hạo, Vân Kỳ lại lập tức đi lên hung hăng đánh một chưởng vào
ngực anh, thân thể anh bay ngược ra ngoài, rơi vào trong ngọn lửa đang
bỏng cháy.
Kiếm của Vân Kỳ lập tức đâm tới, chính xác đâm vào tim anh, một nhát này hạ xuống đủ để cho anh biến thành tro bụi.
“Dừng lại!” Tôi quát lớn, chờ sau khi tôi phục hồi tinh thần, tôi đã
đứng che trước mặt Chu Nguyên Hạo, nắm lấy kiếm dài màu máu mà Vân Kỳ
đâm tới, lưỡi kiếm cắt vào ngón tay tôi, mũi kiếm đâm xuyên qua vai tôi. Giọt máu đỏ từ từ dâng lên, theo ngực tôi chảy xuôi, xẹt qua da thịt
trắng như tuyết lại mang một vẻ đẹp khiến người ta giật mình. Vân Kỳ
kinh hãi, lập tức thu kiếm trở về: “Khương Lăng, vì sao? Anh ta là tâm
ma của em, nếu không giết anh ta…”
Tôi ngắt lời anh ta: “Anh ấy là của tôi, tôi không thể để người khác làm tổn thương anh ấy được.”
Sắc mặt Vân Kỳ trầm xuống, mặt tôi không chút thay đổi nói: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, nếu tôi muốn anh ấy, chỉ cần cướp anh ấy vào tay là
được, có phải tâm ma của tôi hay không thì có quan hệ gì cơ chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT