Người đàn ông kia chính là người mà tôi gặp được ở ngoài sân bay, Chu Nguyên Hạo nói người đó là người đặc biệt của quốc gia.

Người đàn ông kia nhìn tôi thật kỹ, ánh mắt khiến cho tôi vô cùng khó chịu.

“Người này là..” Hồng Bách Ân nói.

“Tôi là Dịch Minh Sâm. Người đàn ông và Hồng Bách Ân bắt tay nhau,Hồng Bách Ân gật đầu nói: “Cậu Dịch đây đúng là nhiệt tình, tôi chân thành cảm ơn. Chờ cứu được con gái tôi rồi, chắc chắn tôi sẽ bảo đáp

Dịch Minh Sâm nhìn tôi một cái, cười nói: “Cô gái này là người đi cùng đúng không? Không có ý kiến gì chứ?”

Hồng Bách Ân quẳng cho tôi một ánh mắt dò hỏi, tôi nở nụ cười gượng: “Sao thế được chứ, anh Dịch đã bằng lòng giúp đỡ, thêm được một người tất nhiên sẽ tăng tỉ lệ thắng thôi.”

“Cô gái này trẻ quá.” Ông Phương nhìn tôi đầy tò mò, nói.

Hồng Bách Ân vội vàng giải thích:

“Dù cô Khương còn trẻ, nhưng tinh thông pháp thuật, ông Phương không biết đầu, đứa anh này của ông trúng phép của con khốn Giang Thu Uyên kia, suýt nữa đã mất mạng, cũng may là cô Khương đã cứu sống tôi.”

Dịch Minh Sâm nhìn ông ta một lát, nói: “Ông Hồng trúng phải tình chủ, hơn nữa trúng chú rất nặng, không ngờ cô Khương lại có thể cứu được ông Hồng, quả đúng là tuổi trẻ tài cao.

Ánh mắt của ông Phương nhìn tôi hơi ngạc nhiên, tôi cười cười, nói: “Mọi người đừng ôn lại chuyện cũ nữa, hỏi được Hồng Điền ở đâu mới là chuyện chính.”

“Đúng đúng.” Ông Phương gật đầu: “Xem tôi này, vậy mà lại quên mất chuyện chính. Nào nào, đi theo tôi.”

Ông ta đi vào kệ sách phía trước, rút ra một quyển sách tiếng Anh nổi tiếng, giá sách nhanh chóng dịch sang một bên, để lộ căn phòng bí mật bên trong đó.

Tôi không khỏi cảm thán, rất giống với mấy cảnh được chiếu trên phim.

Bên trong căn phòng bí mật là một phòng làm việc cỡ nhỏ, cơ thể Giang Thu Uyên bị trói chặt trên ghế đầu mềm oặt rũ xuống.

Dịch Minh Sâm lạnh lùng nhìn cô ta: “Linh hồn của cô ta không có trong cơ thể”

“Mang đến đây.” Hồng Bách Ân nói.

Hai vệ sĩ da đen nâng một cái hòm bằng gỗ thật bước đến, phía trên hòm đã được vẽ một tấm bùa bằng chu sa.

Dịch Minh Sâm để lộ biểu cảm ngạc nhiên, quan sát thật kỹ hình bùa kia: “Ai vẽ bùa giam cầm này đây?”

Tôi nhìn anh ta một lát, nói: “Là tôi.”

Anh ta híp mặt nhìn tôi: “Vẽ đẹp lắm.” Nói xong, anh ta xóa đi lớp bùa, mở nắp ra, bên trong lập tức có một con búp bê nhảy ra, hung dữ nhào vào anh ta.

Anh ta tóm được ngay cổ con búp bê, thành thạo tháo chân tay nó ra.

Trên người búp bê còn có một tấm Mộc Phù, anh ta hỏi: “Cũng là do cô vẽ à?”



Tôi gật đầu.

Anh ta giật tờ Mộc Phù xuống, sau đó giơ con búp bê lên trước mặt Giang Thu Uyên, miệng con búp bê hả ra, một sợi hồn bay từ bên trong ra rồi chui vào mũi miệng Giang Thu Uyên.

Cơ thể Giang Thu Uyên bỗng run lên một chút, hít sâu một hơi, sau đó tỉnh lại.

Cô ta hoảng sợ nhìn chúng tôi, ánh mắt lại chuyển sang Hồng Bách Ân: “Bách Ân, cứu em với, em là Thu Uyên mà anh yêu nhất đây.”

Hồng Bách Ân tức giận trừng mắt với cô ta: “Cái đồ yêu ma vu bà nhà cô! Cô dám hạ tình chú lên người tôi, cô muốn hại chết tôi!”

Giang Thu Uyên khóc lóc nói:

“Bách Ân à, đó là vì em yêu anh mà em không muốn đánh mất anh, gái đẹp bên cạnh em nhiều như vậy, em sợ anh sẽ quên em đi không còn nhớ em nữa. Em làm tất cả là vì anh, em còn sinh một đứa con cho anh.”

Cô ta nói rất thành khẩn, Hồng Bách Ân hơi động lòng, tôi nhịn không được nhắc nhở ông ta: “Lúc còn ở trong nhà họ Hồng, cô ta đã muốn giết ông, nhớ lại vợ ông đi.”

Hồng Bách Ân hít sâu một hơi, sắc mặt trầm xuống, Giang Thu Uyên tức giận trừng mắt với tôi, gào thét: “Khương Lăng, con đĩ này, mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao, tao phải giết mày!”

Ông Phương đi qua tát lên mặt cô ta một cái, đánh đến mức khiến cô ta nôn ra một bãi máu, hốc mắt lập tức sưng lên.

Hồng Bách Ân không còn chút thương tiếc nào nữa, lạnh lùng hỏi: “Con gái tôi đâu? Nếu cô khai ra chỗ của Hồng Điền, tôi sẽ tha cho cô một mạng”

Đầu của Giang Thu Uyên lệch qua một bên: “Tôi không biết.

Hồng Bách Ân tức giận nói: “Con bé bị cô bắt đi mà cô còn không biết? Cô tặng con bé cho tên thầy dạy biến thái kia đúng không?”

Sắc mặt Giang Thu Uyên vẫn như cũ: “Tôi không biết ông đang nói gì hết.”

“Thầy của cô, tên là Mã Trung thái.” Dịch Minh Sâm bỗng đi ra phía trước, nói: “Ông ta là người đứng đầu nhóm tổ chức sát thủ ngầm của các cô.”

Rốt cuộc sắc mặt của Giang Thu Uyên bỗng thay đổi, trắng bệch hoảng sợ nhìn anh ta chằm chằm: “Anh, anh là ai?”

Dịch Minh Sâm lạnh lùng nói: “Bọn tôi đã điều tra các cô hai năm rồi, người thầy kia của cô đúng là có bản lĩnh, mấy ngày trước mới luyện chế cậu ba lừng lẫy nhà họ Thẩm thành huyết quỷ, bây giờ lại muốn dùng trẻ con đến hút âm bổ dương,sau nào, gã muốn thăng lên tam phẩm à?”

Tam phẩm ư?

Tôi hơi ngạc nhiên, người tu đạo còn phân chia phẩm cấp à? Trong sách của bà nội không nhắc tới điều này.

Giang Thu Uyên cũng hoảng sợ trừng to mắt: “Anh, anh là người tổ chín ư?”

Dịch Minh Sâm nhìn cô ta: “Bây giờ cô tự khai ra, hay chờ tôi dùng vài ngón ép cung cô?”

Nói xong, anh ta vươn tay nằm cắm cô ta, nhét một lá bùa vào, mặt Giang Thu Uyên trắng bệch, trông rất đau đớn.

“Ông thầy kia đã hạ chú nhất nhật lên người cô, một khi ông ta phát hiện cô bị bắt sẽ phát động chú ngữ, khiến cô chết ngày.” Dịch Minh Sâm nói: “Lá bùa này chuyên dùng để phá chú nhất nhật, cô hẳn là nên cảm ơn tôi đã cứu cô một mạng mới đúng.



Giang Thu Uyên bỗng ho khan một tiếng, nói: “Để tôi nói cho các người biết, nhất định thầy sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi sẽ chết rất thê thảm.

Dịch Minh Sâm cười lạnh, đến cả tôi cũng cảm thấy nụ cười kia cực kỳ đáng sợ: “Bây giờ tôi có thể khiến cô muốn sống không được, muốn chết không xong.

Giang Thu Uyên cắn răng không nói gì, Dịch Minh Sâm nghiêng đầu nhìn tôi, nói: “Mọi người vẫn nên tránh mặt đi, cảnh tượng tiếp theo sẽ hơi kinh dị đấy.”

Ông Phương đi đầu, tôi và Hồng Bách Ân rất biết điều mà lui ra ngoài, cửa phòng bí mật khép lại, hiệu quả cách âm rất tốt, đứng ở ngoài không nghe được bất cứ thứ gì.

Hồng Bách Ân hỏi: “Ông Phương này, người bạn này của ông đến từ đâu vậy?”

Ông Phương rút một điếu thuốc, nói: “Anh trai, ông đừng hỏi nữa, tóm lại tìm được cháu về là ổn rồi.”

Gần nửa tiếng sau, cửa phòng bí mật lại mở ra, tôi đi vào, trông thấy Giang Thu Uyên mềm oặt ngồi liệt trên ghế, vẻ mặt hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, trên đầu đều là mồ hôi lạnh.

Trên người cô ta không có vết thương nào, hẳn là Dịch Minh Sâm đã dùng ít mánh khác.

Trong sách của bà nội có ghi chép một vài cách để tra hỏi quỷ hồn, ví dụ như nhỏ máu thuần chó mực lên tay quỷ hồn sẽ khiến quỷ hồn vô cùng đau đớn. Sự thương tổn này tác dụng trực tiếp vào linh hồn, dùng lên người sống cũng có tác dụng, bởi vì người sống cũng có linh hồn, sẽ không để lại vết thương.

Dịch Sâm nói, Giang Thu Uyên khai là thầy của cô ta đã bắt sáu đứa trẻ, còn thiếu một đứa nữa là có thể bắt đầu tà thuật hút âm bổ dương, tăng thực lực, nâng lên tạm phẩm.

Hồng Bách Ân vội hỏi: “Cậu Dịch này, rốt cuộc bọn chúng đã bắt co con gái tôi đi đâu rồi? Cô ta có khai chỗ ra không?”

“Có. Dịch Minh Sâm nói: “Ở trong một căn biệt thự ở vườn hoa phía tây hồ Phượng.

Sắc mặt của Hồng Bách Ân thoắt cái thay đổi: “Gã, gã ở trong cùng một khu với tôi ư?”

Tôi lập tức hiểu ra, chẳng trách Gấu Bông lại nhanh chóng đưa được Hồng Điền ra khỏi nhà họ Hồng, sau đó không thấy đâu nữa.

Ông Phương nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ dẫn người đi cứu Hồng Điền.

Dịch Sâm nâng tay cản ông ta: “Không cần đầu, nhiều người đi cũng chẳng dùng được, ngược lại còn gây ra nhiều tổn thất vô nghĩa.” Anh ta nhìn tôi một cái: “Chỉ cần cô gái này đi theo giúp tôi là được rồi.”

Khóe miệng tôi nhếch lên: “Anh Dịch xem trọng tôi quá, tôi không giỏi giang gì, chỉ biết vẽ mấy lá bùa mà thôi. Có vẻ thầy của Giang Thu Uyên rất mạnh, tôi mà đi sẽ chỉ làm vướng tay vướng chân, cho nên không làm phiền anh nữa.”

Đùa nhau à, cái tên Dịch Minh Sâm này vừa nhìn là biết người thuộc tầng lớp tinh anh rồi, chuyện của Lý Anh Tú vẫn chưa có kết quả, sao tôi dám đi tìm thầy hạ chú với anh ta được.

Dịch Minh Sâm cười một tiếng:

“Cô Khương khiêm tốn quá, cô còn trẻ mà đã có thể vẽ được nhiều loại bùa như vậy, có thể nói là thiên tài trong thiên tài, chỉ là một thầy hạ chú nhị phẩm, chắc chắn là không có gì phải ngại.”

Tôi đang muốn lên tiếng, Dịch Minh Sâm lại nói tiếp: “Cô Khương đây cứ từ chối, chẳng lẽ là đang giấu chuyện gì?”

Khi anh ta vừa nói xong, ánh mắt nhìn tôi của ông Phương và Hồng Bách Ân cũng thay đổi, tôi cắn răng, thầm mắng cả lò nhà anh ta trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi đầy ngượng nghịu: “Nếu đã vậy, thế thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh, chỉ cần anh Dịch đừng chế tối vướng chân là được.”

“Tất nhiên là không rồi.” Miệng Dịch Minh Sâm nhếch lên, ánh mắt rất nguy hiểm, khiến cho tôi như mọc gai sau lưng, cảm thấy rất khó chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play