Tướng quân Cao cười khổ một tiếng, lời này nói thì dễ nhưng làm lại
khó. Ông ấy có thể không hề sợ sệt mà hy sinh vì tổ quốc, thế nhưng lại
không hy vọng nhìn thấy con trai mình hy sinh.
Có lẽ, ông ấy đã già rồi.
“Con đi đi.” Tướng quân Cao nói: “Dù sao thì bố cũng không ngăn được
con, nếu thật sự không cho con đi, con sẽ hận bố cả đời này.”
“Bố, con sẽ sống sót trở về.” Cao Thanh Hoàng trịnh trọng đáp, sau đó làm một động tác chào tôn nghiêm trong quân đội với ông ấy.
Tướng quân Cao nhìn thấy bóng lưng cao lớn của con trai, mặt ông ấy
ngập tràn niềm vui, lẩm bẩm: “Chim non lớn rồi, còn mình, thật sự đã già rồi.”
Hai người đi vào trong lớp sương mù dày đặc, Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói: “Cẩn thận chút, đừng ngáng chân tôi.”
“Chuyện này anh không cần bận tâm đâu.” Vẻ mặt Cao Thanh Hoàng cũng
lạnh lùng, hai người không ai ưa ai, cũng không cần phải giả vờ khách
sáo với nhau làm gì.
Sương rất dày, Chu Nguyên Hạo dùng thần lực xua tan lớp sương, Cao
Thanh Hoàng dĩ nhiên cũng không yếu thế, cả hai người suốt đường đi đều
ngấm ngầm tranh tài.
“Anh và Khương Lăng đang ở chung sao?” Chu Nguyên Hạo trầm mặc, hỏi.
Khóe môi Cao Thanh Hoàng khẽ cong: “Khương Lăng hầm thịt ăn rất ngon, cô ấy cũng đồng ý sau này ngày nào cũng sẽ hầm cho tôi ăn.”
Bên trong cặp mắt đẹp đẽ kia của Chu Nguyên Hạo sục sôi lửa giận,
nhưng rất nhanh sau đó anh lại mỉm cười: “Nói như vậy thì hai người
không có ở cùng nhau.”
Nếu quả thật có ở cùng nhau, anh ta đã sớm khoe khoang rồi.
Cao Thanh Hoàng lạnh lùng nói: “Chuyện anh đánh Khương Lăng, tôi sẽ tìm cơ hội tính sổ với anh.”
Đó là một cô gái trẻ tuổi, còn rất xinh đẹp, chỉ là ánh mắt trống rỗng, nghệt mặt ra.
Cao Thanh Hoàng chau mày nói: “Bị ma ám rồi.”
Dứt lời, anh ta lấy một hộp chu sa ra chấm lên trán của cô gái một
ít, cả người cô gái kia mềm nhũn ra, ngã vào trong lồng ngực của anh ta.
“Cô gì ơi, tỉnh lại đi.” Cao Thanh Hoàng vỗ vỗ khuôn mặt của cô gái
đó, người kia mở mắt ra lại chộp lấy quần áo của anh ta, hét lớn: “Ma,
có ma đó!”
“Cô bình tĩnh đi.” Cao Thanh Hoàng khẽ quát, nhưng cô gái đó lại vẫn
kích động la hét. Chu Nguyên Hạo nhịn không nổi đi tới nắm lấy cổ áo của cô gái đó nâng người lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ta mà nói:
“Nếu như cô còn kêu thì tôi sẽ vứt cô lại vào trong bệnh viện đó.”
Ngay lập tức, y tá im lặng, nhìn anh đầy khiếp sợ.
Anh lấy một tấm ảnh ra: “Cô có từng gặp qua cô gái này chưa?”
Y tá nhìn nhìn, vội vàng gật đầu: “Từng gặp, từng gặp, là cô ấy đã cứu chúng tôi.”
Chu Nguyên Hạo gật đầu nói: “Nói rõ đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT