Người phụ nữ trung niên run rẩy một chút, vẻ mặt tuyệt vọng, mặt bà ấy đờ đẫn ra vài giây, bỗng nhiên đứng lên, chỉ thẳng vào mặt tôi, hung ác mắng: “Đều là tại cô, tại cô hại chết chồng tôi, cô lợi hại như vậy, tại sao không giết sạch đám quỷ đó đi?”

Bà ấy vừa mở miệng, những người khác cũng ồn ào, nổi giận mắng: “Cô chính là hung thủ giết người, trả lại người thân cho tôi.”

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, dĩ nhiên, bên trong cũng có người hiểu chuyển liền nhanh chóng khuyên giải: “Đừng nói như vậy, người ta vừa mới cứu mạng chúng ta mà.”

“Đúng vậy, nếu không có cô ấy, tất cả chúng ta sẽ phải chết đấy.”

Người phụ nữ trung niên phía trước vừa khóc vừa mắng: “Mọi người đừng bị cô ấy lừa, ai mà biết được những hồn ma có phải do cô ấy mang đến đây không chứ?”

Sắc mặt của tôi trầm xuống, bước tới nắm lấy cánh tay của bà ta, ném bà ta ra ngoài, dừng ở trước cửa một phòng điều trị, cửa phòng lặng yên không một tiếng động mở ra, khuôn mặt kinh khủng của một người phụ nữ lộ ra trước mắt bà ta.

Bà ta bị một lực nhấc lên, sợ hãi đến mức đi cả ra quần, hét vào mặt tôi: “Cứu tôi, thầy ơi, tôi sai rồi, mau cứu tôi.”

Tôi lấy ra một lá bùa, ném vào người ma nữ, ma nữ gào thét, vỡ ra thành từng mảnh, trở thành tro bụi trên mặt đất.

Người phụ nữ trung niên vừa lăn vừa bò chạy tới chỗ tôi, tôi nắm lấy vạt áo của bà ta, đỡ bà ta dậy, nhìn vào mắt bà ta một cách lạnh lùng và nói: “Nếu bà coi thường tôi thì đừng nhờ tôi giúp. Nếu bà còn muốn tôi cứu bà, rồi lại dùng tà thuyết mê hoặc người khác, thì đừng trách tôi ném bà cho lũ quỷ đấy.”

Người phụ nữ trung niên sợ đến mức không nói được lời nào, tôi ngẩng đầu lên nói với mọi người: “Lời nói này với bất kì ai đều có tác dụng, cảm thấy là tôi đã hại mọi người, thì mọi người có thể đi, tôi từ trước đến giờ không bao giờ cầu xin để được giúp người khác.”

Không ai nói gì nữa, ai cũng biết, đi theo tôi mới là an toàn nhất, đi một mình chẳng phải là tìm chết sao?

Thấy không có ai nói chuyện, tôi gõ cửa phòng bác sĩ để tất cả mọi người trốn vào, các bác sĩ còn không bằng lòng, mặt tôi trở nên lạnh lùng, tôi nói với họ rằng nếu họ không nghe lời, tôi sẽ xé bỏ bùa hộ mệnh, bọn họ mới miễn cưỡng cho người ta vào.



Tôi bảo bọn họ ngoan ngoãn trốn ở đây đừng đi ra ngoài, trưởng khoa Trần nắm lấy tay tôi nói: “Thầy tu, cô định đi sao?”

“Tôi đi tìm đường ra.” Tôi nói.

“Làm ơn, đừng đi, cô đi rồi, chúng tôi phải làm sao, nếu những hồn ma kia lại xông vào…”

Tôi bình tĩnh nói: “Nếu không thoát ra được, chúng ta không chết vì bị quỷ giết, thì cũng chết vì khát mà thôi.”

Sắc mặt mọi người trở nên tái nhợt, trưởng khoa Trần đành phải buông tôi ra và nói: “Thầy, nhớ phải giữ lời, thầy nhất định phải trở lại đấy.”

“Yên tâm đi.” Tôi đóng cửa lại, dán thêm vài lá bùa, cả bệnh viện đều bị ma ám, khắp nơi đều có tiếng la hét.

Đây là tầng năm. Tôi bước vài bước lên lầu, cố gắng cứu thêm người, nhưng phát hiện không thấy có ai bên dưới.

Lạ thật, dù cho bệnh nhân ở tầng này đều bị ma giết, thì cũng phải có thi thể, nhưng hành lang vắng tanh, không có người trong khu, chỉ có thiết bị y tế vẫn đang hoạt động.

Tôi cảm thấy hơi rợn người, với thực lực hiện tại của tôi mà không cảm nhận được gì thì có nghĩa là đối phương rất đáng sợ.

Tôi bước rất nhẹ, tôi duỗi tay ra, một ngọn lửa địa ngục phụt ra khỏi lòng bàn tay, ngưng tụ thành một thanh kiếm lửa.

Tôi cầm kiếm, thận trọng đi về phía trước, khi đi đến giữa hành lang, tôi chợt nhận ra điều gì đó, tôi chợt quay lại, nhưng lại thấy hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở lối vào của hành lang.

Tôi sửng sốt một chút, sau đó tức giận nói: “Tống Anh, Khả Khanh, sao hai em lại đến đây? Không phải chị đã bảo hai em không được ra khỏi trận pháp sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play