“Ai, ai muốn anh cứu chứ?” Tôi oán hận nói, nhưng lúc này tôi đã suy yếu vô cùng, không còn sức lực để nói chuyện nữa rồi, lời này nói ra thật giống như là đang làm nũng.

Anh ấy giơ miếng ngọc thạch kia lên trước mặt của tôi, nói: “Đây là kết tinh bản mệnh của nó, em mau mở thiên nhãn ra hấp thu nó đi, thương thế của em sẽ tự động hồi phục lại như cũ.”

Lúc đầu tôi nghĩ bản thân cần phải có chút cốt khí, không muốn anh ấy hỗ trợ, nhưng mà thân thể của tôi so với cái miệng thì lại thành thực hơn nhiều. Không đợi tôi mở miệng từ chối, thiên nhãn lập tức mở ra, miếng ngọc thạch hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng, bị hút vào trong.

Chu Nguyên Hạo lộ ra một nụ cười khẽ, nắm lấy con dao găm trên ngực của tôi, dùng sức rút ra.

Tôi hét lên một tiếng đau đớn, tên vô liêm sỉ, đau chết tôi rồi.

Anh ấy cúi đầu, liếm miệng vết thương cho tôi. Tôi tức giận quăng cho anh ấy một cái bạt tai, nhưng mà lúc này tôi không hề có một chút khí lực nào, bạt tai kia đánh qua quả thực giống như đang vuốt ve gương mặt anh ấy vậy.

Chu Nguyên Hạo dịu dàng nói: “Đừng nhúc nhích, trên dao găm có độc, để tôi giúp em hút độc ra ngoài.”

Anh đường đường là quỷ đế mà còn cần dùng miệng hút à? Anh lừa quỷ đó sao?

Anh rõ ràng là muốn ăn đậu hũ của tôi cơ mà!

“Cút ngay!” Tôi giận dữ nói.

Anh ấy đè lại bả vai của tôi, tiến tới trước ngực tôi, tôi cảm giác lông tơ khắp người toàn bộ đều dựng đứng lên. Miệng vết thương đau xót không chịu được, hoàn toàn không có cảm giác ở phương diện kia.

Một lát sau, anh ấy phun một ngụm máu đen vào bên cạnh, thang máy lập tức bị ăn mòn thành một cái động lớn.

Tôi thở hổn hển, cả người đầy mồ hôi lạnh, giống như mới được vớt từ trong nước lên.

Chu Nguyên Hạo nghiêm túc nhìn tôi nói: “Cẩn thận một chút, đây là một mưu kế ám sát nhằm vào em.”



Sắc mặt của tôi bắt đầu nghiêm trọng, đột nhiên, thang máy nổ ầm một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.

Tôi nhìn ra phía ngoài, phát hiện thang máy thế mà vẫn đang dừng ở tầng bốn, phía trước thang máy chính là thi thể của mấy người phụ nữ kia.

Thanh trường đao của Cao Thanh Hoàng rơi xuống đất, trên người anh ta chỉ còn máu thịt mơ hồ, bị nữ quỷ vương áo trắng đó nâng lên, chỉ còn một hơi thở cuối cùng.

“Thanh Hoàng!” Tôi kinh hãi, đang định xông ra, lại bị Chu Nguyên Hạo kéo lại: “Để anh đi, em đi tìm cột trụ không gian đi.”

Anh lấy một quả trứng vàng lớn chừng quả đấm ở trong túi áo ra đưa cho tôi, tôi kinh ngạc, ngay sau đó mừng rỡ: “Tướng quân Kim Giáp!”

“Nó cũng sắp lên cấp rồi, côn trùng này mang huyết thống thuần huyết, khi lớn lên hoàn toàn, nó sẽ giúp đỡ em rất nhiều.” Chu Nguyên Hạo nói.

Trong lòng tôi rất phức tạp, lại nhớ đến lúc anh cướp tướng quân Kim Giáp đi, dùng roi quất vào người tôi, phần lưng không tự chủ mà sinh ra cảm giác đau đớn.

Tôi không nói một lời, yên lặng gật đầu một cái, thả cái kén tướng quân Kim Giáp vào trong đan điền.

Anh nhìn tôi một cái thật sâu, tay lật một cái, roi Hắc Long điện quang xuất hiện trong tay anh, bước chân anh nặng nề đi ra ngoài.

“Chu Nguyên Hạo!”

Thời điểm cửa thang máy chậm rãi đóng lại, tôi gọi một tiếng, anh quay đầu lại, tôi nói: “Cẩn thận đấy.”

Anh nở một nụ cười nhạt với tôi, cửa thang máy đóng lại, tôi yếu ớt dựa vào trên tường, trong lòng cực kỳ phiền muộn.

Khương Lăng, mày không được nghĩ đến anh ta nữa. Tôi tự nhủ, chúng mày đã kết thúc, đừng nghĩ đến anh ta nữa mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play