Khương Kha quỳ gối bên cạnh anh, nói: “Bệ hạ, lúc ấy ngài bị trọng thương, cho nên bây giờ thực lực chỉ ở cấp Quỷ tướng.”
Anh nghiêng đầu nhìn về phía cậu ta: “Phong Sơ, tại sao cậu lại có thân thể của người phàm này?”
Khương Kha cung kính nói: “Vì nghĩ cách cứu bệ hạ nên thuộc hạ chuyển thế đến nhân gian, bây giờ thực lực không bằng một phần mười lúc trước, chỉ e rằng phải vài năm nữa mới khôi phục được thực lực.”
Chu Nguyên Hạo cúi người, đầu hạ thấp xuống trước mặt cậu ta, mắt hơi híp lại: “Phong Sơ, không phải cậu có chuyện gì gạt tôi đấy chứ?”
Khương Kha vội vàng cúi sát xuống đất, đầu chạm vào mu bàn tay: “Thuộc hạ không dám ạ.”
Chu Nguyên Hạo cũng không tiếp tục hỏi, anh đứng lên, áo đen trên người bị gió cuốn lên bay phấp phới.
“Địa ngục và nhân gian khi nào có thể hoàn toàn chồng lên nhau?” Anh hỏi.
Khương Kha nói: “Còn cần thời gian.” Cậu ta hơi dừng lại, nói: “Bệ
hạ, một khi hai thế giới chồng lên nhau, nhân gian sẽ bị địa ngục ăn
mòn, đến lúc đó, địa ngục và cả nhân gian đều là thiên hạ của ngài.”
Chu Nguyên Hạo cong môi: “Thiên đạo sẽ không ngồi yên không quản gì,
hai giới không dễ dàng hợp làm một như vậy, tuy nhiên đây đúng là cơ hội tốt của tôi rồi.”
Anh yên lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: “Cậu đi nhà tù đá thăm Phi Viêm sao?”
“Vâng, thuộc hạ đi chữa thương cho cô ta.” Khương Kha nói: “Cơ thể
người phàm rất yếu, nếu mặc kệ thì chỉ sợ cô ta không sống được bao lâu. Trị thương rồi bệ hạ còn có thể chơi thêm một thời gian nữa. Tôi chưa
nhận được sự đồng ý của bệ hạ đã tự ý đi chữa thương cho Phi Viêm, mong
bệ hạ trách phạt.”
“Cậu làm tốt lắm.” Chu Nguyên Hạo nói: “Lui ra đi.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Khương Kha cúi chào rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Chu Nguyên Hạo ngẩng đầu nhìn chân trời phía xa, trời bắt đầu tối
dần, chút ánh sáng còn sót lại chiếu sáng không trung, anh bỗng nhiên
cảm thấy ngực hơi đau đớn.
Hàng mày kiếm khẽ nhăn lại, ánh mắt sâu thẳm, rõ ràng anh hận Phi
Viêm tận xương, vì sao khi nhìn thấy cô bị thương, trái tim anh lại đau
như vậy?
Khi nhìn thấy cô quỳ gối dưới chân cầu xin anh bỏ qua cho cô, anh
không chỉ không cảm thấy sung sướng, trái lại trong lòng còn cảm thấy có phần áy náy.
xẹt qua trong đầu, tôi khá chắc mình có thể đối phó hai Quỷ Nhiếp
Thanh, nếu tôi đánh chết bọn họ để bỏ chạy… Tôi giật giật, không được,
hai chân của tôi căn bản không có sức, bây giờ tôi vẫn chưa thể bỏ trốn, tôi phải nhẫn nhịn thêm thôi.
Hai Quỷ Nhiếp Thanh nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi phòng đá, tôi bị bọn họ kéo qua hành lang đá dài, đi vào một phòng đá khác.
Đây là một phòng tra tấn.
Hai tay tôi bị treo trong vòng sắt và treo người trên khung tra tấn
làm bằng đá, may mắn thay, sau khi tôi lên đến tứ phẩm, cơ thể của tôi
đã mạnh hơn, nếu không thì hai tay hai chân tôi đã sớm bị phế đi rồi.
Cũng không biết có phải họ cố ý tra tấn tôi hay không, tôi bị treo
liên tiếp hai ngày, hai ngày này đến cả ngụm nước cũng không được uống,
bụng reo lên ầm ầm, nếu không phải có linh khí chống đỡ, có lẽ tôi đã
ngất đi rồi.
Ngay khi tinh thần tôi yếu ớt, mơ màng đi vào giấc ngủ thì cánh cửa đá phía sau lại mở ra, có người đi đến.
Cho dù không quay đầu lại, tôi cũng biết là Chu Nguyên Hạo.
Anh chậm rãi đi đến phía sau tôi, yên lặng nhìn tôi, tôi nghiêng đầu đi, tư thế này làm tôi rất khó chịu.
Tôi nhìn thấy anh cầm roi Hắc Long điện quang trong tay thì hít một
hơi khí lạnh thật sâu, vội vàng tỏ ra đáng thương nói: “Thừa Hạo, cầu
xin anh đừng đánh em.”
Anh yên lặng một lát, bỗng nhiên vung tay quất mạnh một roi lên lưng
tôi, đau đớn kịch liệt thình lình ập đến khiến cơ thể tôi co rút lại.
Không đợi tôi nói chuyện, roi thứ hai đã đánh đến, đau đớn khiến tôi
không nói thành lời, cũng may anh không mở điện, nếu không đau đớn ít
nhất phải gấp hai lần chỗ này.
Cơ thể của tôi mềm xuống, cả người dựa vào hai tay đang bị treo lên
mới đứng được, trên cổ tay cũng bị nhiễm trùng tạo thành bóng nước, vừa
cử động một cái, bóng nước vỡ ra, máu tươi theo cánh tay chảy xuôi xuống dưới.