“Phi Viêm sao?” Khương Kha cười cười thần bí: “Cô ta đã nhận lấy sự
trừng phạt của thiên đạo, bị phạt chuyển thế đầu thai thành người phàm
rồi. Chính vì vậy, tôi mới có thể cứu được người ra.”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh nói: “Vậy mà cô ta cũng có hôm nay. Cô ta
phạm vào tội gì mà thiên đạo cưng chiều cô ta như con gái cũng phải
giáng tội vậy?”
Khương Kha nhìn cặp mắt đỏ ngầu kia của anh, ý tứ thâm sâu, cười nói: “Cô ta phạm vào tội không thể tha thứ được.”
Chu Nguyên Hạo truy hỏi: “Tội gì?”
Khương Kha trầm mặc trong chốc lát: “Tôi cũng không biết cô ta phạm vào tội gì nữa, trong địa ngục cũng đang bàn tán ầm ĩ.”
Chu Nguyên Hạo càng cười,trong nụ cười mang theo vài phần tà mị: “Bất kể như thế nào, cô ta đã thành người thường, thì chính là cơ hội của
chúng ta tới rồi. Tôi muốn bắt cô ta lại, tra tấn cô ta thật khổ sở, để
cô ta cũng nếm thử cảm giác thống khổ trong hồ dung nham của tôi khi ấy
là như thế nào.”
Đáy mắt Khương Kha lóe lên một tia sáng: “Bệ hạ, người yên tâm, tôi đã giúp người bắt cô ta lại rồi.”
Tôi mở to mắt, phát hiện mình ngồi ở trong một gian mật thất làm bằng đá vô cùng âm u, trên đỉnh đầu có một cái chậu than, ngọn lửa trong
chậu nhảy lách tách, trong không khí ngập ngụa mùi hôi thối khó ngửi.
“Tôi đang ở đâu thế này?”
Tôi chỉ nhớ được trước đó tôi đã rơi xuống từ trên sân thượng, mà
Khương Kha lúc đó lại hung hăng đâm một dao về hướng Chu Nguyên Hạo.
Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Tôi lo lắng vò lấy tóc của mình, nỗi sợ hãi trong lòng ngày một lớn hơn.
“Vì sao lại như thế này? Vì sao Kha lại muốn làm như vậy?”
Bỗng nhiên tôi chợt nghĩ đến, thằng bé thật sự là em trai của tôi
sao? Cứ coi như cha mẹ của tôi cho rằng thằng bé đã chết rồi, cũng không thể nào cho tới bây giờ cũng vài chục năm rồi mà lại không nhắc đến
thằng bé.
Nỗi sợ hãi lại càng tràn ngập tầng tầng lớp lớp, kỳ thật, sơ hở của
thằng bé rất nhiều, là do tôi quá khát vọng tình thân, mà thằng bé lại
quá đẹp, nên tôi mới có thể bị làm mờ mắt.
Bỗng nhiên tôi nghe được tiếng bước chân, cửa mật thất từ từ mở ra, một hình bóng quen thuộc đi đến.
Tôi nhìn qua, cảm giác như mình đang chìm sâu vào trong cơn ác mộng.
Lúc này Khương Kha vẫn rất đẹp, nhưng trên người thằng bé tràn ngập quỷ khí, hai mắt đỏ ngầu.
Gương mặt kia hết sức quen thuộc, nhưng thần thái lại giống như là người xa lạ vậy.
“Em cũng là quỷ vật từ địa ngục sao?” Tôi run rẩy hỏi.
“Không sai, chị à, tên của em tại địa ngục là Phong Sơ.” Khương Kha chậm rãi nói.
Tôi nhíu mày, cái tên này sao lại quen tai tới như vậy, tôi nghĩ nửa
ngày mới nói: “Cậu chính là… người hầu thân cận bên cạnh Chu Nguyên Hạo
sao?”
Sắc mặt Khương Kha lập tức biến thành lạnh tanh, cậu ta chậm rãi đi
đến trước mặt của tôi, nắm lấy cổ áo của tôi, xách tôi lên, nhìn chằm
chằm vào mắt tôi mà nói: “Chị à, theo em đi gặp bệ hạ đi.”
Cậu ta nắm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi ra ngoài, tôi chỉ cảm thấy
đầu gối đau đớn một lúc, cúi đầu xem xét, mới phát hiện hai chân của
mình không biết đã bị thương lúc nào, khắp nơi toàn là máu tươi chảy
xuống.
Mỗi một bước đi của tôi đều giống như đang đi trên mũi đao, hai chân
tôi đau nhức mãi không thôi, nhưng căn bản là Khương Kha, không, Phong
Sơ chẳng nhìn tôi lấy một chút, cứ thế thô bạo kéo tôi đi ra khỏi mật
thất, đi đến đại điện.
Tôi đau đến tận tâm can, đến mức không thể đi đường được nữa, ngã lăn trên mặt đất, chỉ có thể bị cậu ta kéo lê mà đi tiếp giống như một con
chó chết, mấy cục đá vụn trên mặt đất cào xước người tôi thành nhiều vết thương nhỏ.
Cậu ta dùng sức ném tôi xuống đất, tôi khó khăn ngẩng đầu thì trông
thấy trên đại điện, ở trên bậc thang cấp năm, bên trong vương tọa bằng
đá màu đen, có một người đàn ông đang ngồi.
Chu Nguyên Hạo!
Hai mắt anh đỏ ngầu, ánh mắt tràn đầy nghiền ngẫm mà nhìn tôi, trong mắt có phẫn nộ xen lẫn cùng hận thù.
Tôi không còn lạ lẫm gì với ánh mắt ấy nữa rồi, trong đầu dần dần
hiện lên đoạn hồi ức, chính là lúc anh ấy đang bị trói tại hồ dung nham
đã dùng ánh mắt này để nhìn tôi.
Tôi xem nhìn bốn phía, đại điện bên trong còn có rất nhiều con quỷ
đứng đó, bọn chúng đều dùng ánh mắt chăm chú dò xét tôi, khiến tôi cảm
thấy ớn lạnh từng cơn.
“Hoan nghênh đến động phủ của tôi, tướng quân Phi Viêm.” Chu Nguyên
Hạo hơi nghiêng người về phía trước, từ trên cao nhìn xuống phía tôi,
nói.
Tôi ngước đầu nhìn lên anh ấy, hai người chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng của anh nhếch lên, cười nhạt nói: “Thật không nghĩ tới đó,
đường đường là tướng quân Phi Viêm, cũng có lúc biến thành chật vật như
vậy.”
Tôi cắn môi dưới, hai chân đau nhức kịch liệt, nhưng trong lòng tôi lại càng đau hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT