Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi thật chặt, anh nhìn tòa kiến trúc kia, rồi dường như lâm vào dòng chảy hồi ức: “Chuyện là mấy ngàn năm trước, khi
anh vừa mới đến địa ngục, anh chỉ là một con ác quỷ thấp cổ bé họng, nên trực tiếp bị đày vào tầng thứ năm địa ngục. Ở địa ngục băng nhận bốn
năm trăm băng hình mới có được tự do.”
Tôi nhìn anh chăm chú, không ngờ, mạnh như Quỷ Đế Thừa Hạo, thế mà cũng có quá khứ như vậy.
Tôi dè dặt hỏi: “Vậy… Chúng đi qua xem thử nhé?”
Tôi cảm giác được bàn tay Chu Nguyên Hạo hơi run rẩy, tôi khó hiểu nhìn qua anh, anh cười khổ: “Đi thôi.”
Tôi cũng không biết, Khương Kha đi theo phía sau chúng tôi, ánh mắt có chút khó hiểu.
Trên đường gặp mấy loài thực vật bản địa ở địa ngục tấn công, chúng
tôi dễ dàng vượt qua, rất nhanh đã đến trước mặt ngọn tháp cao đồ sộ ấy.
Trên cánh cổng ngọn tháp cao đồ sộ có khắc vài dòng quỷ thư, Chu
Nguyên Hạo bước đến trước, nâng bàn tay đặt lên cánh cửa, quỷ thư hiện
lên một tầng ánh sắc màu vàng nhạt, cửa đá phát ra tiếng tạch tạch tạch
trầm đục, từ từ mở ra.
Một mùi mốc meo nồng đậm ùa vào mặt, Chu Nguyên Hạo đi vào, nhìn xung quanh, ánh mắt có chút hoài niệm.
“Ở trong địa ngục, đẳng cấp đạt Quỷ tướng, miễn cưỡng mới có một chỗ
cắm dùi, đây là căn nhà đầu tiên của anh trong địa ngục.” Anh nói.
Tôi nhìn cột đá cao lớn bốn phía, trên cột đá và vách tường đều khắc
các quỷ thư phòng ngự phức tạp, nhìn hùng tráng giống một thần điện vậy.
Tôi không nhịn nổi tò mò hỏi: “Nguyên Hạo, kiếp trước khi anh còn
sống, có thân phận gì vậy? Anh đã phạm vào tội gì, mà bị đày vào tầng
địa ngục thứ năm?”
Chu Nguyên Hạo nhíu mày, tôi lập tức nói: “Nếu như anh không muốn nói…”
“Kiếp trước khi anh còn sống, là người triều Hạ.” Anh dừng một chốc, ánh mắt trĩu nặng: “Là một nô lệ.”
Tôi sửng sốt, tôi vẫn luôn cho rằng kiếp trước khi còn sống khẳng
định anh là một vương tử, dẫu gì cũng nên thuộc thân phận vương công quý tộc, không ngờ rằng chỉ là một nô lệ.
“Cả nhà anh đều là nô lệ của quý tộc, sau khi bọn họ chết, bố mẹ của
anh được chọn lựa để tùy táng theo. Anh vì muốn cứu bố mẹ nên đã phóng
hỏa đốt linh đường, đúng lúc ngày đó gặp gió lớn, lửa càng lúc càng to,
cháy ròng rã ba ngày, thiêu huỷ cả một vùng, chết mấy trăm người. Anh và bố mẹ đều bị phán tứ mã phanh thây, sau đó bọn họ được chuyển thế đầu
thai, còn anh bị đày xuống địa ngục.” Tứ mã phanh thây.
Anh vậy mà kiếp trước lại chết thảm như vậy, trong lòng tôi chợt nhức nhối, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của anh: “Xin lỗi, lẽ ra em không nên
hỏi.”
Anh hờ hững cười: “Chuyện đã trôi qua hơn bốn ngàn năm, anh đã sớm không còn nhớ rõ khuôn mặt của họ nữa rồi.”
của chúng tôi có hạn, thiếu một chút nữa là thất bại rồi, chẳng biết
tại sao, từ nơi xa ở địa ngục bắn ra một tia sáng màu máu đỏ tươi, chính nhờ có tia sáng kia trợ giúp, chúng tôi mới có thể thành công.”
Khương Kha nheo mắt: “Ánh sáng màu máu sao? Chẳng lẽ trong địa ngục
tầng mười tám có những quỷ vật cổ xưa?” Cậu ấy dừng một chút, nói:
“Những người phàm đã xông tới đâu rồi?”
Hai Quỷ vương liếc mắt nhìn nhau, đều cúi đầu: “Đều đã xử lý rồi ạ,
chỉ có người tên là Cao Thanh Hoàng mất tích, chúng tôi không tìm được
dấu vết của anh ta.”
“Cái gì cơ?” Khương Kha chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng,
hai người cảm thất như có gai đâm sau lưng, lập tức quỳ xuống: “Xin bệ
hạ trách phạt.”
Khương Kha nâng tay lên nói: “Bất luận ra sao, kế hoạch của chúng ta
kể từ hôm nay, chỉ được thành công, không được phép thất bại.”
“Vâng.” Hai người vâng dạ một tiếng, rồi lui về sau, biến mất trong làn gió.
Lúc này, tôi theo Chu Nguyên Hạo đi vào đỉnh ngọn tháp, bên trong
kiến trúc đã có rất nhiều nơi bị phong hóa, trở nên mấp mô, thậm chí còn mọc rêu và dây leo.
“Rất nhiều năm trước, vào thời điểm tấn thăng Quỷ Vương, anh đã lập tức rời khỏi ngọn tháp cao này.”