Khương Kha ném Tư Thuần Nhi và Vương Diễm Lương ở cục cảnh sát xong, lập tức đi thẳng một mạch.

Đêm nay nhất định là một đêm không yên tĩnh, sau khi Lục Thương Quyền chạy trốn khỏi khu D đã lén lút chui vào một ngọn núi trong rừng Hà Thành.

Trong núi có không ít rừng cây ăn quả, sau khi gã ta lặng lẽ đi vào đằng sau một tòa kiến trúc thấp bé trong rừng cây ăn quả. Đèn trong tòa kiến trúc kia sáng lên, một thôn dân trông coi vườn trái cây sắp sửa rời giường, đang mặc quần áo chuẩn bị ra cửa đi tuần tra rừng cây ăn quả một chút.

Lục Thương Quyền lặng yên không một tiếng động mở cửa sổ ra chui vào. Thôn dân nghe được động tĩnh quay người lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, răng nanh của Lục Thương Quyền đã cắn đứt cổ họng của ông ta rồi.

“Hừ, thật khó ăn.” Gã ta vừa ăn vừa lầm bầm lầu bầu: “Máu thịt của cô gái trẻ tuổi ăn ngon hơn nhiều, nếu không phải tôi đang bị thương, năng lượng tiêu hao quá lớn, làm sao có thể ăn vào miệng cái loại vừa già vừa xấu như vậy được chứ!”

Gã ta vừa ăn vừa nghiến răng, đáy mắt lộ ra hung ác: “Tư Không Uy Viễn, Ngao Dũng, Chu Nguyên Hạo, các người chờ đó cho tôi. Chờ tôi khôi phục thực lực rồi sẽ tiếp tục đi tìm các người báo thù rửa hận.”

Gã ta moi trái tim của thôn dân nọ ra nuốt vào, lẩm bẩm: “Trước lúc đó, nhất định phải hoàn toàn huỷ diệt cái con đường địa ngục kia vào trước đêm trăng tròn, miễn cho lưu lại hậu hoạn về sau.”

Gã ta đang ăn, dường như nghe được tiếng gì đó, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Ai đấy?”

Không hề có động tĩnh.

Gã ta nheo mắt, ném cái xác đã ăn được một nửa đi, chậm rãi đứng lên. Mặc dù trên người gã ta khắp nơi đều là miệng vết thương máu thịt be bét, nhưng mùi của xác chết lại rất nồng.

“Lăn ra đây!” Gã ta lạnh lùng nói.

“Anh thật là to gan!” Một giọng nói thanh thúy êm tai truyền đến, Lục Thương Quyền biến sắc, gã ta nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo len màu trắng chậm rãi đi tới. Ánh mặt trời buổi sớm từ bên ngoài phòng rọi vào, ánh lên trên người của thiếu niên, nhuộm lên người cậu ấy một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.

Xinh đẹp giống như thiên thần vậy!

Lục Thương Quyền cúi người, cung kính nói: “Bệ hạ.”

Trên gương mặt giả dối của Khương Kha mang theo một nụ cười mỉm, giọng điệu lạnh lùng nói: “Anh còn có mặt mũi gọi tôi là bệ hạ sao?”



Lục Thương Quyền lập tức quỳ rạp xuống mặt đất: “Bệ hạ, tôi đã không làm tốt chuyện mà ngài giao, tôi có tội, kính xin bệ hạ trách phạt.”

Khương Kha lớn tiếng quát: “Phế vật!”

Lục Thương Quyền uy phong khí thể của trước đó, lúc này ngay cả một câu cũng không dám nói, rũ đầu xuống, vô cùng nhu nhược ngoan ngoãn.

Khương Kha hơi nâng cằm lên, nói: “Dưới trướng của quỷ đế Phong Sơ tôi có một quy tắc, là gì hả?”

Lục Thương Quyền nói: “Không nuôi phế vật.”

“Anh đường đường là quỷ gây hạn hán. Chẳng qua tôi chỉ cho anh lập một vương quốc cương thi ở Hà Thành, ngay cả chút chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng không làm được. Tôi còn muốn dùng anh vào việc gì đây?” Khương Kha thản nhiên nói: “Anh tự sát đi.”

Lục Thương Quyền biến sắc mặt, bò lổm ngổm ở dưới đất, nói: “Bệ hạ, xin bệ hạ cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định có thể hoàn thành mệnh lệnh của ngài.”

“Anh chỉ có một cơ hội.” Khương Kha lạnh đạm liếc nhìn gã ta một cái: “Còn khanh mau ra tay, chẳng lẽ còn muốn tôi đến giúp anh sao?”

Cả người Lục Thương Quyền run rẩy, gã ta trầm mặc trong chốc lát, trong mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ muốn liều chết, thân hình chợt nhào về phía Khương Kha.

Khương Kha bật cười một tiếng, bụp một cái đánh ra một chưởng. Lục Thương Quyền kêu lên thảm thiết, nặng nề ngã xuống đất, tay chân không chút vết thương đao kiếm nào nhưng lại bị nghiền nát.

“Lại còn dám ra tay với tôi nữa à?” Khương Kha chậm rãi vòng quanh gã ta nửa vòng: “Anh thật to gan mà. Anh cho là bây giờ tôi là người bình thường, thực lực của tôi không bằng một phần mười trước kia thì anh có thể làm tôi bị thương sao? Thật là nực cười. Chẳng lẽ anh ta đã quên, lúc ở địa ngục, tôi đã gieo vào đầu anh một phong ấn giam cầm à? Cho dù thực lực của anh có mạnh hơn đi nữa, anh cũng chỉ là một con chó dưới tay tôi mà thôi!”

Lục Thương Quyền cắn chặt hàm răng, run rẩy nói: “Bệ hạ, bệ hạ tha tội…”

Khương Kha túm cổ áo gã ta, nhấc gã ta lên, ánh mắt âm độc nói: “Anh đã nhìn thấy cơ thể cô ấy…”

Lục Thương Quyền run một cái: “Bệ hạ, là do cô ta tự xé quần áo, tôi không nhìn thấy gì cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play