Tôi lập tức ngây người, dùng ánh mắt dò xét liếc về phía Chu Nguyên
Hạo. Anh ấy khẽ gật đầu làm cho tôi kinh ngạc tới mức nói không ra lời,
cô ta thế mà lại là nội ứng cho anh.
“Cô ta là Vương Diễm Lương, vốn là một nữ cán bộ. Lục Thương Quyền đã bức ép giết chết bạn trai của cô ta, cô ta vẫn luôn muốn báo thù.” Chu
Nguyên Hạo nói.
Vương Diễm Lương cảnh giác nhìn xung quanh, cô ta dẫn theo chúng tôi đi tới nhà ấm trồng hoa.
Lúc này, hoa trong nhà ấm trồng hoa đã hoàn toàn héo rũ cả rồi, đóa
hoa trắng đã truyền tin nhắn cho tôi cũng chết đến nỗi không thể nào
chết hơn. Cô ta đẩy một chậu hoa ra, xốc lên một khối đất, phía dưới rõ
ràng là một cánh cửa.
Cô ta gõ gõ phía trên cánh cửa, tối lửa tắt đèn, bên trong lập tức truyền tới âm thanh: “Là ai vậy?”
“Là tôi.” Vương Diễm Lương nói: “Phụng lệnh ngài, tới đưa thức ăn cho phạm nhân.”
Một tiếng cọt kẹt phát ra, cửa hầm mở, Vương Diễm Lương dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Nguyên Hạo.
Một tay Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi, tay còn lại nắm lấy tay Khương Kha, đi vào trong hầm.
Cái hầm này hẳn là xây để cất giữ đồ ăn, trong không khí tràn ngập
mùi nấm mốc nhàn nhạt, Tư Thuần Nhi đang bị trói gô ở trên một cây cột
trụ, trong miệng còn nhét bị nhét một tấm vải.
Tổng cộng có ba phi cương đang trông coi cô ta, Vương Diễm Lương đi
ra đằng trước, lấy ra một cái bật lửa, châm thuốc cho một phi cương ở độ tuổi trung niên trong đó, nói: “Thưa ngài, tôi đưa bọn họ tới cho con
tin ăn.”
Phi cương trung niên kia hít một ngụm thuốc lá, kỳ quái nói: “Bọn
chúng không phải là đồ ăn mà ngài Lục thích nhất à? Ngài ấy còn còn
luyến tiếc không nỡ ăn hết trong một lần, để dành ăn từ từ, sao có thể
cho bọn họ tới làm thức ăn cho con tin chứ?”
Vương Diễm Lương âm hiểm cười, nói: “Cái này ông không hiểu được đâu. Chỉ cần cho con tin ăn máu thịt của bọn họ, liên minh giữa Tư Không Uy
Viễn và Chu Nguyên Hạo sẽ sụp đổ chỉ trong nháy mắt.”
Phi cương trung niên sửng sốt một chút, bàn tay tùy ý vỗ một cái,
nói: “Cao tay, đại nhân không hổ là đại nhân, ý tưởng lợi hại như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.”
Ánh mắt của ông ta quét tới quét lui trên người chúng tôi, nhịn không được liếm môi một cái: “Gương mặt xinh đẹp như vậy, trực tiếp ăn luôn
rất là đáng tiếc, hay là… để cho chúng tôi chơi trước, có được không?”
Vương Diễm Lương cười hì hì hai tiếng, nói: “Tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với thiếu niên xinh đẹp gọi là Khương Kha kia.”
Phi cương trung niên cười hèn mọn: “Vậy thì chúng ta chia nhau ra, nam là của cô, nữ là của tôi.”
“Được.” Vương Diễm Lương gật đầu.
Phi cương trung niên kéo tôi từ trong tay Chu Nguyên Hạo sang, tôi
làm ra vẻ hết sức hoảng sợ: “Ông, ông muốn làm gì? Van xin ông, đừng làm hại tôi mà.”
Ông ta đẩy tôi ngã xuống trên mặt đất, hai tay xoa xoa bước tới, cười khà khà nói: “Em gái xinh đẹp à, từ lúc bắt cô trở về tôi đã thấy thích cô rồi, đã sớm muốn nếm thử một chút hương vị của cô. Đáng tiếc cô lại
là đồ ăn của đại nhân, hôm nay cuối cùng cũng có thể giải thèm được một
chút.”
Nói xong, ông ta lập tức nhào tới, nào biết ông ta còn chưa đụng tới
được tôi đã bị chặt đầu ngay giữa không trung rồi. Máu đen văng khắp
nơi, tôi tay mắt lanh lẹ, bất thình lình nhảy lên né tránh, mới không có bị lây dính một thân toàn là máu cương thi.
Sau khi Chu Nguyên Hạo chém giết thằng cha phi cương trung niên đáng
khinh kia cũng không có dừng lại, mà chỉ quay người, một thanh phi tiêu
dài mười centimet mang theo đao phong sắc bén ném qua những phi cương
đang đứng bên cạnh Tư Thuần Nhi. Tên kia còn chưa kịp phản ứng, phi tiêu đã chuẩn xác không sai một ly mà đâm vào cổ họng của gã, phi tiêu lại
từ phía sau chui ra, đóng ở trên đầu cây cột gỗ, phát ra một tiếng
“phập” trầm đục. Tên phi cương kia cứ như vậy bị phi tiêu chém đứt đầu,
cái đầu từ trên cổ lăn xuống dưới.
Phi cương còn lại phản ứng cực nhanh, gã ta hét lớn một tiếng, đánh
tới về phía tôi. Chu Nguyên Hạo xoay người lại tới chắn, ai ngờ nửa
đường gã lại quay ngược tấn công về phía Tư Thuần Nhi.
Vừa rồi gã nhào tới phía tôi, chẳng qua chỉ là chiêu giả mà thôi, mục tiêu của gã chính là Tư Thuần Nhi.
Chu Nguyên Hạo đã có chuẩn bị từ sớm rồi, cổ tay anh vừa động, gương
bát quái trấn thi rõ ràng xuất hiện trên tay anh. Anh đọc tụng chú ngữ,
chiếu về phía con phi cương kia, con phi cương chỉ cảm thấy trước mắt
hiện lên một luồng ánh sáng, thân thể lập tức không thể động đậy, chỉ có thể giữ nguyên tư thế, thẳng tắp đứng đấy.
Gương bát quái trấn thi treo ở trên trán của phi cương, trừ phi gã
được thăng chức trở thành quỷ gây hạn hán, nếu không cơ bản không thể
giãy ra khỏi trói buộc của Gương bát quái trấn thi.
Tôi và Khương Kha vội vàng chạy tới mở trói cho Tư Thuần Nhi, Vương Diễm Lương hỏi: “Những phi cương này phải xử lý ra sao đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT