“Chị!” Khương Kha cả kinh nói: “Chị đừng xúc động như vậy mà.”
Ánh mắt Lục Thương Quyền chợt lạnh lùng, khóe miệng lại mang theo nụ
cười mỉm: “Thế nào? Cắt thịt nuôi ưng à? Không nghĩ tới cô vậy mà lại
ngu xuẩn như vậy.”
Dứt lời, gã ta cúi đầu, cắn một miếng ở trên cổ của cô gái, máu toàn
thân của cô gái đều chảy vào trong miệng ông ta, hai mắt cô gái trắng
dã, toàn thân không ngừng run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ cực
kỳ.
Tôi nắm chặt nắm đấm, dường như vết cắn kia đang ở trên cổ tôi vậy.
Hút máu xong, cô gái đã chết đến không thể nào thảm thương hơn, gã ta lại cắn vào ngực thiếu nữ, bắt đầu hưởng thụ bữa đại tiệc máu thịt. Tôi không nhìn nổi nữa, quay người lại che mắt của Khương Kha: “Chúng ta đi thôi.”
“Ai cho phép các người rời đi?”
Tôi cắn chặt răng, che Khương Kha ở sau lưng, trừng mắt nhìn gã ta: “Anh còn muốn gì nữa đây? Thêm một bữa cơm nữa à?”
Lục Thương Quyền mang theo khuôn mặt dính đầy máu bước đến gần tôi,
cơ thể gã ta tỏa ra hơi thở nóng rực, gã ta đi đến đâu, thảm dưới chân
và đồ đạc tan chảy đến đấy.
Không phải là do bị lửa đốt cháy mà là trực tiếp bị nóng chảy vì nhiệt độ cực cao.
Đôi mắt gã ta dần chuyển sang màu đỏ thẫm như máu. Gã ta bóp chặt lấy cổ tôi, sắc mặt trở nên vặn vẹo vì kích động: “Tôi muốn thành lập một
vương quốc phi cương ở thành phố này. Khi vương quốc của tôi được lập
nên thì cô chính là thức ăn chính cho bữa tiệc mừng của tôi, đến lúc đó, tôi sẽ từng ngụm, từng ngụm ăn sạch hết máu thịt của cô.”
Dứt lời, gã ta vứt tôi xuống đất. Tôi cắn răng nói: “Nguyên Hạo… Tư
Không Uy Viễn và những người khác sẽ không để anh thực hiện được mưu đồ
của mình đâu.”
“Chỉ là một đám ô hợp mà thôi.” Lục Thương Quyền cười lạnh, đúng lúc
này, một tên phi cương vội vàng chạy đến, không thèm nhìn chúng tôi, nôn nóng nói: “Đại nhân, kế hoạch cảm hoá đã thất bại rồi.”
“Cậu nói gì cơ?” Sắc mặt Lục Thương Quyền trầm xuống.
Tên phi cương kia cúi đầu, nói: “Thưa ngài, dựa theo mệnh lệnh của
ngài, chúng tôi đã phái ra phi cương đến khu vực thành thị náo nhiệt để
cảm hoá loài người, chuyển hóa loài người thành phi cương, thế nhưng,
bọn họ dường như đã biết trước kế hoạch của chúng ta, phục kích ở một số vị trí, chặn chúng tôi lại, mấy người chúng tôi phái ra…”
Tên phi cương kia cúi đầu xuống càng thấp: “Một người cũng không trở về.”
Vẻ mặt Lục Thương Quyền lạnh lẽo nhưng giọng điệu lại rất bình đạm: “Ai đã chặn bọn họ lại?”
Phi cương nói: “Có người của tổ 4 văn phòng điều tra hồ sơ X, có cảnh sát, mấy hòa thượng và đạo sĩ ở các chùa miếu xung quanh đó nhưng chủ
lực vẫn là đám người Chu Nguyên Hạo, Tư Không Uy Viễn và mấy phi cương
đầu nhập vào dưới trướng của Tư Không Uy Viễn ạ.”
“Phế vật!” Lục Thương Quyền đưa tay ra, lập tức. một luồng khí tức
nóng rực quét về hướng phi cương kia. Tên phi cương kia cũng chưa kịp
kêu đau mà đã bị hòa tan hoàn toàn rồi.
Ánh mắt của Lục Thương Quyền lại lần nữa dừng lại trên người tôi,
khuôn mặt đẫm máu nở nụ cười dữ tợn: “Thú vị, thật quá thú vị! Nếu đối
thủ quá yếu thì trò chơi này không vui chút nào.”
“Người đâu!” Gã ta hét lớn, chẳng mấy chốc đã có hai phi cương đi
đến. Gã ta đẩy chúng tôi cho hai tên phi cương này: “Dẫn bọn chúng đi,
trông coi cho cẩn thận.”
Trước lúc chúng tôi bị dẫn đi, gã ta cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi, nói bằng giọng điệu lạnh lẽo đến buốt xương: “Kế hoạch cảm hoá sẽ bị
không huỷ bỏ, đó là nền tảng của vương quốc phi cương, tôi cần hàng chục nghìn thần dân.”
Lúc này, ở trung tâm thành phố Hà Thành, 8 giờ tối, lẽ ra đây là thời gian thành phố phồn hoa, tấp nập, đông đúc nhất, thế nhưng không gian
xung quanh lại im bặt chẳng có lấy một tiếng động nào. Ở ngoài trung tâm thành phố, vô số cảnh sát vũ trang canh giữ các tuyến đường trọng yếu,
giới tuyến màu vào được kéo lại, không cho bất cứ ai ra vào, mà ở bên
ngoài giới tuyến, đám đông vây lại xem náo nhiệt không thể đuổi đi được. Tư Không Uy Viễn thiêu xong một tên phi cương, sau đó hắn ta lấy ra bộ
đàm: “Khu A đã được thu dọn sạch sẽ, tình huống bên mọi người thế nào
rồi?”
Theo thông tin tình báo, đêm nay, Hà Thành có tổng cộng bốn khu vực
bị công kích, dựa theo danh hiệu mà chúng lần lượt chia thành bốn khu A, B, C, D. Vì muốn dụ rắn ra khỏi hang nên trước khi phi cương xuất hiện, bọn họ vẫn giữ trạng thái như bình thường, sau khi chúng xuất hiện, các cao thủ mới từ nơi ẩn nấp xông ra giết phi cương, cảnh sát và đội vũ
trang nhanh chóng sơ tán nhân dân với lý do là bị khủng bố tập kích.
Việc sơ tán nhiều người trong thời gian ngắn gần như là một nhiệm vụ bất khả thi, thế nhưng, Chu Nguyên Hạo đã phát huy năng lực chỉ huy của
mình, để Tư Hoàng Lăng ra mặt. Kế hoạch của anh được sắp xếp đâu vào
đấy, thành công di tán hàng chục nghìn người. Điều này khiến Tư Hoàng
Lăng phải rửa mắt mà nhìn anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT