Anh ấy cầm điện thoại ra, ấn một dãy số, qua một lúc lâu, bên trong
truyền đến một giọng nam trầm thấp, anh ấy sửng sốt một lát: “Chu Nguyên Hạo? Khương Lăng đâu rồi?”
Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lát, nói: “Cô ấy đã bị quái vật gây hạn hán bắt đi rồi.”
“Cái gì?” Tư Hoàng Lăng đột nhiên đứng lên, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Anh bảo vệ cô ấy như thế sao?
Gặp mặt rồi nói sau.”
Anh ấy cúp điện thoại cái rụp, hai mươi phút sau, Tư Hoàng Lăng, Chu
Nguyên Hạo và Tư Không Uy Viễn gặp nhau ở cục cảnh sát, ánh mắt Tư Hoàng Lăng nhìn Chu Nguyên Hạo rất không vui, âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi
nhớ rõ anh đã nói muốn bảo vệ cô ấy, anh chính là bảo vệ như vậy à?”
Chu Nguyên Hạo căn bản không muốn nói lời vô nghĩa với anh ấy, trực
tiếp lấy ra bản đồ của Hà Thành, trải ra ở trước mặt, chỉ chỉ nói: “Sở
dĩ Hà Thành nhiều cương thi như vậy, chính là bởi vì linh mạch chảy qua
Hà Thành này. Linh mạch này khởi nguồn ở núi Trường Hải của phía Nam,
cuối cùng dừng ở mộ Tướng quân Liễu ở núi Oai Hổ.”
Tư Hoàng Lăng nhíu mày nói: “Ý của anh là?”
“Mộ Tướng quân Liễu bên đó, nước rất sâu, Lục Thương Quyền không dám
đi tới đó.” Anh chỉ chỉ bản đồ: “Bởi vậy, gã ta chắc tới chín tám phần,
là đang ở núi Trường Hải phía Nam. Núi Trường Hải là vị trí thiết yếu
của linh mạch, vừa lúc có thể để cho gã ta tập trung linh khí, ôn dưỡng
thân thể, nâng cao sức mạnh.”
Tư Hoàng Lăng nói: “Núi Trường Hải thế núi hiểm trở, rất nhiều nơi
còn chưa được khai phá, chỗ này lại lớn, muốn tìm kiếm cũng không dễ
dàng.”
“Cái này cứ giao cho tôi.” Tư Không Uy Viễn bỗng nhiên mở miệng. Tư Hoàng Lăng nhìn hắn ta một cái, nói: “Anh này là?”
“Hắn ta là Tư Không Uy Viễn, là một tên quái vật gây hạn hán qua lại thân thiết với chúng tôi.” Chu Nguyên Hạo nói.
“Cái gì? Anh là quái vật gây hạn hán sao?” Tư Hoàng Lăng theo bản
năng muốn giơ tay rút súng bên hông, Chu Nguyên Hạo đè lại bờ vai của
anh ấy, nói: “Không cần lãng phí thời gian đâu, những án tử đó của anh,
đều không phải là hắn ta làm, đầu sỏ gây nên là Lục Thương Quyền.”
Giọng Tư Hoàng Lăng lạnh lùng nói: “Tôi dựa vào cái gì mà lại đi tin tưởng một tên quái vật gây hạn hán cơ chứ?”
“Nếu thật sự là do hắn ta làm, bây giờ anh còn có thể bình an mà ngồi ở đây nói chuyện với chúng tôi nữa sao?” Chu Nguyên Hạo có chút không
vui: “Cho dù anh không tin chúng tôi, cũng nên tin Khương Lăng.”
Tư Hoàng Lăng nói: “Cho dù không phải hắn ta làm, hắn ta cũng là quái vật gây hạn hán, lấy người làm thức ăn, ai biết ngày nào đó hắn ta có
thể đột nhiên phát cuồng hay không chứ?”
Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói: “Nhưng hắn ta là quái vật gây hạn hán
duy nhất ngoài Lục Thương Quyền ra. Bởi vì bên dưới ẩn chứa linh mạch
này, Hà Thành chính là thiên đường của cương thi, sau này còn có cương
thi không ngừng ùn ùn đến Hà Thành định cư. Nếu không có ai trói buộc
bọn họ, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.”
Tư Hoàng Lăng nhíu mày, Chu Nguyên Hạo tiếp tục nói: “Thế giới của
cương thi, đều là kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh.” Anh nhìn
Tư Không Uy Viễn một cái: “Có hắn ta ở đây, có thể duy trì trật tự.”
Tư Hoàng Lăng trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi thu súng trở về, hỏi: “Anh Tư Không, anh có thể làm được không?”
Tư Không Uy Viễn vẫn mang dáng vẻ mặt than như cũ, hắn ta bình tĩnh
nói: “Tôi rất thích thành phố này, tôi muốn yên ổn sinh sống ở đây.”
Tư Hoàng Lăng nhìn hắn ta rất lâu, nói: “Được rồi, tôi tin anh.”
Anh ấy nhìn Chu Nguyên Hạo: “Các anh có kế hoạch gì?”
… Sáng sớm ngày hôm sau, tôi và Khương Kha từ trong phòng ngủ đi ra,
đi dạo ở trong trang viên, trên đường chúng tôi gặp phải những phi cương đó, bọn họ đều dùng ánh mắt như thể đang nhìn thấy đồ ăn để nhìn chúng
tôi, khiến cho chúng tôi rợn cả tóc gáy.
Đi dạo một vòng, chúng tôi phát hiện, chỉ cần không đi khỏi trang
viên thì sẽ không sẽ có ai quản chúng tôi, dù sao gia cầm nuôi trong
nhà, cũng cần phải dùng phương pháp nuôi thả, nếu cứ để gia cầm buồn rầu ở trong lồng, chất lượng thịt sẽ càng ngày càng tệ đi.
“Chị, chị xem, nơi này vậy mà lại trồng hoa hồng kìa.” Khương Kha chỉ chỉ về phía nhà kính trồng hoa bên đó, chúng tôi đẩy cửa đi vào, trong
không khí lập tức tràn ngập hương hoa hồng bắt đầu thấm vào ruột gan.
Chủ nhân lúc trước của trang viên hẳn là rất thích hoa hồng, cũng
không biết bọn họ đi đâu, chắc là đã bị Lục Thương Quyền giết chết rồi.
Những hoa hồng này có thể đã rất nhiều ngày không có người chăm sóc,
số cây héo rũ rất nhiều, tôi nhẹ nhàng vuốt ve một đóa hoa hồng, tôi có
thể cảm giác được, nó đang nói với tôi, nó sắp chết khát rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT