Trong ba ngày này, tôi không ngừng niệm chú ngữ, sau khi đốt sạch
từng tấm từng tấm bùa chú ném vào trong nước thuốc, đến cuối cùng, nước
thuốc đã trở nên trong suốt, giống như một nồi nước bạc vậy.
Lúc này, chính giữa trưa, dương khí trong cơ thể tôi đạt tới đỉnh
điểm, tôi cắn đứt ngón trỏ, nhỏ mấy giọt máu tươi vào trong đó, nước
thuốc lập tức cuồn cuộn dâng lên.
Tôi lập tức tăng lớn lửa, đun khô nước thuốc, chỉ còn lại một lớp cao màu trắng dưới đáy nồi.
Tôi cạo lớp cao đó xuống, cho vào trong bình ngọc, quay về Dĩnh
Xuyên, lại đi vào trong sân đó lần nữa, mới mấy ngày, mùi hôi ở bên
trong càng thêm nồng đậm.
Tôi vừa vào cửa, Trần Hoành Thi liền lo lắng hỏi: “Đã mang thứ đó đến chưa?”
Tôi lấy ra bình ngọc, ném tới trong màn che màu đen của ông ta, ông
ta lập tức tiếp được, mở miệng bình ngửi thử, lập tức cảm thấy đau đớn
trên người giảm bớt một chút.
“Tốt, tốt, chính là nó.” Trần Hoành Thi đang muốn ném vào trong miệng, tôi nói: “Đợi đã.”
“Sao vậy?”
“Hình như ông đã quên một chuyện quan trọng.” Tôi mặt không chút thay đổi nhắc nhở ông ta.
“Yên tâm, tôi chưa quên đâu.” Trần Hoành Thi từ dưới gối lấy ra một
cái hộp, ném cho tôi: “Chìa khóa và địa chỉ, cũng ở bên trong.”
Tôi mở nắp hộp, bên trong nằm một cái chìa khóa thanh đồng, tạo hình
của chìa khóa vô cùng cổ xưa, cũng không biết là đồ của niên đại nào.
Bên cạnh là một cuộn giấy da dê, mở ra vừa nhìn, là một tấm bản đồ.
“Ông không sợ tôi hạ độc ở trong thuốc sao?” Tôi lạnh giọng nói.
Ông ta ha hả cười: “Cháu không phải loại người đó, cháu gái mà mẹ Bảy dạy dỗ ra, chắc chắn phải là người quang minh lỗi lạc, khinh thường làm loại chuyện này.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, không thèm nói lại.
Sau khi nuốt thuốc vào, ông ta bắt điều dưỡng thân thể, lời nguyền mà ông ta đã chịu đựng nhiều năm, tất nhiên không phải một sớm một chiều
có thể khôi phục được, tôi đồng ý với ông ta, trước khi ông ta hoàn toàn khôi phục, tôi sẽ không rời khỏi nhà họ Trần, để đề phòng bệnh tình lặp lại, vẫn cần luyện chế giải dược một lần nữa.
Trong viện này, tất nhiên không phải là tổ trạch của nhà họ Trần,
nhóm người Trần Tịnh, Trần Tâm Lăng không xuất hiện nữa, Trần Hoành Thi
phái một cô gái nhỏ đến giúp tôi, cô bé tên là Trần Hân Như, là cháu gái mà Trần Hoành Thi cưng chiều nhất, tuổi còn nhỏ, thực lực đã đạt đến
nhị phẩm đỉnh cấp, có thể thăng cấp tam phẩm bất cứ lúc nào.
Trần Hân Như vô cùng hoạt bát đáng yêu, có lẽ là bố mẹ bảo bọc quá kỹ càng, cho nên tính cách hơi ngây thơ, nhưng tôi đối với người của nhà
họ Trần cũng không thích, đối với cô bé cũng lạnh như băng, cô bé lại
quá tùy tiện, cả ngày quấn quýt lấy tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng
phiền phức.
“Chị Khương Lăng ơi.” Trần Hân Như gào to chạy vào, cười nói: “Suối
thiêng ở sau sân chúng ta bắt đầu phun nước, dùng nước suối thiêng gội
đầu, có thể tập trung linh khí trong đan điền, có thể tăng thêm tu vi,
khuếch trương sức mạnh tinh thần, chúng ta cùng nhau đi gội đi.”
Trong lòng tôi vừa động, nhà họ Trần sở dĩ chọn nơi này xây dựng nhà
ở, chính là bởi vì ở đây có dòng suối thiêng, cứ ba năm sẽ phun nước một lần, trong nước chứa đầy linh khí, lấy nước gội đầu, đối với việc ôn
dưỡng trong đầu có lợi ích rất lớn.
Tôi vốn dĩ đang xem sách, liền gấp sách lại, nói: “Suối thiêng ở đâu? Dẫn chị đi xem thử đi.”
“Được.” Trần Hân Như vui vẻ nói: “Chị, chị đi với em.”
Lúc này, Chu Nguyên Hạo xuất hiện trong phòng ngủ của Trần Hoành Thi, mùi hôi gần như đã không ngửi thấy nữa rồi, gương mặt vốn dĩ già nua
của Trần Hoành Thi cũng đã khôi phục mấy phần sức sống, nếp nhăn cũng
dần dần biến mất, thoạt nhìn tựa như người chỉ mới năm sáu mươi tuổi.
Trần Hoành Thi từ sau màn che màu đen đi ra, dáng người cũng cao
ngất, vậy mà ông ta lại cao tới một mét tám mấy, bước chân mạnh mẽ, khí
chất lỗi lạc, có thể nhìn ra mấy phần tuấn tú đẹp trai lúc trẻ.
Ông ta đi tới trước mặt Chu Nguyên Hạo, nói: “Cậu Chu, giữa cậu và cháu gái tôi, hình như có chút hiểu lầm.”
Thấy sắc mặt Chu Nguyên Hạo trầm xuống, Trần Hoành Thi cười nói:
“Đừng nóng giận, tôi cũng không có điều tra các người làm gì. Hai người
các người đều thuộc kiểu tính cách cổ quái, chỉ cần là người sáng suốt
đều có thể nhìn ra được, Khương Lăng đang giận cậu.”
Chu Nguyên Hạo trầm mặc không lên tiếng.
“Người trẻ tuổi ấy mà, náo loạn chút là chuyện bình thường, nhưng cứ
giằng co mãi như vậy cũng không phải là cách hay đâu.” Trần Hoành Thi
cười hòa ái.
Chu Nguyên Hạo hỏi: “Ông có ý gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT