Cỏ Lang Hoán là một loại thực vật màu đỏ thẫm, giống như cây cam ở trần thế vậy, Chu Nguyên Hạo nói với tôi: “Mộ Sơn Khê rất nguy hiểm, em ở đây chờ anh, anh đi hái vài cây đã.”

Tôi gật gật đầu, Chu Nguyên Hạo vừa chớp người đã đi tới trong bụi cỏ Lang Hoán, dùng tốc độ cực nhanh rút ra hai cây, chớp mắt lại xuất hiện trước mặt tôi.

Cơ hồ cùng lúc đó, một động vật có lông khổng lồ từ trong Mộ Sơn Khê phá nước mà ra, hung hăng đánh vào bụi cỏ Lang Hoán, một mảng lớn cỏ Lang Hoán bị hóa thành phế tích.

“Nguy hiểm thật.” Chu Nguyên Hạo cười khổ, thân thể bỗng nhiên lay động một chút, sắc mặt có chút trắng bệch. Tôi kinh ngạc nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi: “Anh bị trúng độc rồi sao?”

Chu Nguyên Hạo bất đắc dĩ cười: “Không ngờ dưới cỏ Lang Hoán còn mọc một ít cỏ sống nhờ.”

Cỏ sống nhờ là một loại thực vật chứa kịch độc, thương tổn đối với linh thể vô cùng sâu đậm, tôi nhìn về phía tay phải của anh, nửa cánh tay đều trở nên đen kịt.

Cơ thể anh mềm nhũn, lập tức ngã xuống, tôi vội vàng đỡ anh dậy, lo lắng nhìn anh, anh cho tôi một nụ cười yếu đuối: “Khương Lăng, anh không sao, đừng lo lắng.”

Nụ cười của anh khiến cho tôi cảm thấy chua xót, tôi cõng anh lên lưng, tìm một vòng ở xung quanh, rốt cuộc tìm được một tòa nhà bỏ hoang đã lâu.

Tòa nhà không còn mái nhà, chỉ có bốn bức tường đứng sừng sững dưới bầu trời lửa. Tôi nhẹ nhàng đặt anh trên mặt đất, cởi quần áo của anh ra xem thì thấy toàn bộ cánh tay của anh đã chuyển sang màu đen.

Tôi vội vàng lục lọi trong túi xách tùy thân, tìm được một bình giải độc đan cho anh ăn, độc tính không còn lan tràn nữa, nhưng ý thức của anh lại bắt đầu trở nên mơ màng, thân thể dần dần trở nên trong suốt, trong mơ mơ màng màng vẫn đang niệm tên tôi.



“Đừng bỏ anh mà… Khương Lăng…” Tôi nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve trán anh, im lặng nói cho anh biết tôi ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không bỏ lại anh rời đi đâu.

Sắc trời dần dần mờ đi, địa ngục sắp tiến vào ban đêm.

Ban ngày địa ngục, bầu trời là một mảnh lửa đỏ, khắp nơi đều là địa hỏa, người bình thường nếu tới nhất định sẽ bị nướng chín trong nháy mắt, mà một khi tiến vào ban đêm, bầu trời sẽ tối đen, nhiệt độ giảm xuống dưới không độ, mặt đất bắt đầu đóng băng, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, mặt đất xung quanh dần dần ngưng kết ra một mảnh hoa băng, Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt cũng bắt đầu kết một màn sương trắng.

Tôi càng thêm lo lắng, linh lực trong cơ thể anh đang chiến đấu với kịch độc, không cách nào chống đỡ được cái lạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ trở thành quỷ đế đầu tiên bị đóng băng đến chết mất.

Tôi cắn răng, cởi áo giáp trên người mình ra, cũng cởi áo choàng của anh ra, đem tất cả quần áo che cơ thể chúng tôi lại, sau đó chui vào, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể anh.

Lạnh, lạnh quá.

Lạnh đến mức như tôi đang ôm một khối băng khổng lồ.

Tôi ở trong cơ thể vận chuyển linh khí, sau đó cùng anh mười ngón tay giao nhau, lòng bàn tay nắm lấy lòng bàn tay, chậm rãi đưa linh khí vào trong cơ thể anh.

Linh khí vào trong thân thể anh giống như đá chìm xuống đáy biển, lặng yên không một tiếng động.



Không đủ, vẫn còn không đủ.

Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi trèo lên thân hình cường tráng của anh, thân thể đè xuống dán chặt vào anh.

“Khương… Lăng?” Trong lúc mơ mơ màng màng, anh ôm lấy eo tôi, theo bản năng hít lấy mùi hương trên người tôi, sau đó xoay người, đè tôi xuống dưới thân. Nụ hôn giống như bươm bướm, vờn nhẹ cổ và ngực của tôi, cơ thể của anh rất lạnh, nhưng cơ thể của tôi lại rất nóng, càng lúc càng nóng, giữa lúc thần trí mê man, tôi dường như nhìn thấy vô số ngôi sao.

Tôi không dám mở miệng, nhưng trong khoang mũi vẫn thấp giọng ngâm nga, giống như tiếng ve sầu trong đêm hè.

Anh ấy nhẹ nhàng gọi tên tôi bên tai tôi, rồi lại nói xin lỗi.

Trái tim tôi bỗng nhiên thắt lại, Nguyên Hạo, Thừa Hạo, kiếp trước rốt cuộc anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi?

Chẳng bao lâu sau, tôi không thể nghĩ về những điều đó nữa, tôi chìm vào đầm lầy của dục vọng, không cách nào kiềm chế.

Lúc tất cả kết thúc, trời cũng sắp sáng, bầu trời của địa ngục lại bắt đầu từng tấc từng tấc biến thành lửa đỏ, Chu Nguyên Hạo đã ngủ yên lành, hơi thở trong cơ thể anh ấy đã bình ổn, kịch độc cũng đã được bài trừ ra khỏi cơ thể.

Tôi đứng dậy mặc quần áo, nhìn anh ấy đang trong giấc mộng, tâm tình vô cùng phiền muộn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Chu Nguyên Hạo đã tỉnh lại, ánh mắt anh nhìn tôi như thể có ý vui vẻ nhảy nhót qua lại, tôi quay mặt sang chỗ khác không chịu nhìn anh, anh giả vờ khụ khụ hai tiếng, nói: “Tối qua… Cảm ơn em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play