Sau khi lăn lộn trằn trọc cả đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi lái xe đến Biện Lăng trước.
Kiếp trước, để truy lùng quỷ vương trốn khỏi địa ngục, tôi đã từng
đến phàm trần không biết bao nhiêu lần, còn mang theo rất nhiều đặc sản
của địa ngục lên thế giới phàm trần nữa.
Ở dưới địa ngục có vô số báu vật của trời đất mọc ở đó, chỉ cần tùy
tiện nhổ một gốc cây bất kỳ cũng có thể bán cho những người tu đạo với
giá cao ngất trời, vì vậy tôi cũng đã tích được một gia tài không nhỏ.
Tôi có tổng cộng ba động phủ ở Hoa Quốc, những thứ đồ tôi kiếm được
được chia thành ba phần và được đặt trong ba động phủ này. Trong đó tòa
động phủ có ít đồ đạc nhất là ở xung quanh Biện Lăng.
Động phủ ở Biện Lăng này được xây dựng từ thời Bắc Tống, ở xung quanh động phủ tôi thiết kế không ít đồ cấm để người khác không vào được,
ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể mở vào được.
Điều tôi không ngờ nhất chính là có một khu biệt thự rộng lớn được
xây dựng trên núi nơi gần động phủ này, nhưng kỳ lạ là căn biệt thự mới
chỉ được xây dựng được một nửa, nửa còn lại vẫn là đất hoang, mà căn
biệt thự này cho dù có xây xong đi chăng nữa thì cũng không bán đi, ban
ngày thì xung quanh nó phát ra những âm thanh âm u ghê rợn, chẳng khác
nào một lâu đài của quỷ.
Sau khi nghe ngóng tình hình thì tôi mới biết rằng khu biệt thự này
mới được trùng tu được nửa chừng, chủ nhân phá sản bỏ chạy, trên công
trường thi công người chết liên tục, cả thành phố Biện Lăng đều đồn rằng mảnh đất này có ma ám, không ai dám nhặt “củ khoai tây nóng phỏng tay”
này nữa cho nên dự án công trình hoàn toàn bị xếp xó.
Xung quanh khu biệt thự được bao bởi những bức tường cao, tôi nhón
chân bấm lên xem thử, nhìn qua, cách bức tường vài bước thì trông thấy
trong đó nồng nặc mùi ma ám.
Động phủ mà tôi chọn đương nhiên là một vùng đất phong thuỷ phù trú
dồi dào linh khí, hơn nữa tôi bố trí trận tụ huyền linh pháp trong đó
nữa nên linh khí ở khu vực này rất mạnh, yêu ma quỷ quái đều qua đây tụ
tập cả, chúng còn cố thủ ở trong đó tạo thành thành phố ma quái này,
chẳng trách mà chỗ này thường xuyên xảy ra chuyện kì lạ.
Giữa tôi và động phủ có một loại thần giao cách cảm, tôi có thể cảm nhận được vị trí của cửa vào động phủ.
Lối vào động phủ nằm ngay dưới trung tâm vườn hoa.
Vì khu biệt thự này được định vị là một quần thể nhà ở cao cấp nên
trong khu nhà đó có một công viên nhỏ xây dựng theo phong cách cổ kính,
bên trong còn trồng mấy cây thân gỗ cao chót vót, phủ xanh khu biệt thự.
Bởi vì linh lực ở đây rất mạnh mẽ nên bây giờ ở trong công viên cỏ dại mọc um tùm, thoạt nhìn chẳng khác nào một khu rừng nhỏ.
Ở giữa vườn hoa còn có một luồng yêu khí trấn thủ ở đó.
Vừa bước vào vườn hoa trung tâm thì ánh sáng có vẻ hơi tối đi một
chút, càng đi vào sâu bên trong thì ánh sáng càng tối, mà bây giờ rõ
ràng là buổi trưa nhé, ấy thế mà trong này tối chẳng khác nào ban đêm.
Rầm.
Một bóng người đột nhiên rơi từ trên cây ngô đồng xuống và treo lơ
lửng trước mặt tôi, khuôn mặt anh ta đầy máu, trông gớm ghiếc chết đi
được, bất thình lình hiện ra trước mắt tôi thế đấy.
Anh ta bị treo ngược trên cây, chỉ còn một nửa cái đầu, dường như anh ta bị ai đó chặt mất nửa thân người, tuỷ não của anh ta đang chảy ròng
ròng xuống từ hộp sọ trông gớm chết đi được.
Tôi im lặng nhìn anh ta một hồi, đi vòng qua anh ta rồi tiếp tục vào trong.
Người đàn ông treo lơ lửng trên cây đột nhiên quay lại, hai tay ôm sau lưng tôi, tôi lạnh lùng nói: “Tướng quân Kim giáp.”
Từ khi đeo cái gông cùm trấn hồn kia vào, cơ thể của tôi đã mất đi
liên kết với Tướng quân Kim giáp, bây giờ gông cùm đã được tháo ra rồi,
đương nhiên là Tướng quân Kim giáp sẽ mau chóng đến bên tôi thôi.
Tướng quân Kim giáp đã sớm không thể kiềm chế được, hào hứng bay ra ngoài, nhào tới đậu vào mặt con ma treo cây kia.
Phía sau truyền đến tiếng thét chói tai, nửa phút sau, tướng quân Kim giáp bay trở lại, đậu trên vai tôi, nó thỏa mãn lăn lộn một hồi, ý bảo
là nó đã được ăn no rồi.
Tôi đi thêm vài bước thì đột nhiên tôi nghe thấy có người hét lên: “Cứu với! Ai đó giúp tôi với!”
Tôi hơi nheo mắt, chạy nhanh qua, lớn tiếng hỏi: “Ai đó?”
Lúc này, gương mặt của một cô gái ló ra từ phía sau một thân cây to
đến mức bốn người ôm mới xuể, cô gái trẻ đó hoảng sợ nói: “Chị ơi, van
xin chị giúp cứu em với.”
“Cô là ai?” Tôi hỏi: “Sao cô lại ở một nơi như thế này?
“Chị ơi, là do em cá cược với mọi người, em đến nơi ma ám này để
phiêu lưu mạo hiểm. Mà ở đây, đúng thật là có ma.” Cô bé này khoảng mười lăm sáu tuổi, đang run bần bật lên vì sợ hãi.
Tôi ân cần nói: “Đừng sợ, nói cho chị biết em nhìn thấy ma ở đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT