Ánh mắt của Khúc Giai Kỳ nhìn về phía tôi, trong khoảnh khắc đó, tôi
thấy được ở trong mắt cô ấy thoáng hiện lên vẻ hận thù và… Ghen tị.
Đúng vậy, là ghen tị.
Trong chốc lát đó, tôi hiểu, tôi hiểu hết tất cả. Bỗng dưng tôi bật
cười, trong tiếng cười còn mang theo mấy phần thê lương và đau đớn: “Là
chị đã quá ngu xuẩn, chị thật sự đã từng xem em là người bạn tốt nhất
của chị.”
Khúc Giai Kỳ nhìn tôi một cách hờ hững, nói: “Tôi thật không hiểu,
người phụ nữ ngu xuẩn như chị, mà tại sao anh ấy lại đối xử tốt với chị
như vậy.”
Tôi cảm thấy trái tim đau nhói, tôi cười lạnh lùng, đáp: “Được, được, xem như là mắt chị bị mù.”
Khuôn mặt của Trương Xương Thành hiện lên vẻ đầy sầu khổ, nói: “Giai
Kỳ, chi dù con có làm gì đi nữa, con cũng đều là con gái của bố, cùng bố trở về đi.”
“Chờ một chút.” Chưởng môn Lao Sơn – Cao Thanh Long lên tiếng:
“Chưởng môn Trương, chúng tôi không có hứng thú quan tâm đến cái chuyện
không tốt với người chị dâu kia của Mao Sơn các người, nhưng con gái
nuôi của ông đã chia rẽ quan hệ giữa hai phái chúng ta, giờ lại còn giết chết Đức Tâm đại sư của Ngũ Đài Sơn, món nợ này, e rằng không thể tùy
tiện tính.”
“Đúng!” Một sư tăng trung niên của Ngũ Đài Sơn bước ra và lạnh lùng
nói: “Chưởng môn Trương, Đức Tâm đại sư vô tội bị giết, ông lại còn che
chở cho quỷ vật này, ông muốn là kẻ thù của Ngũ Đài Sơn chúng tôi sao?”
“Nghiệp chướng kia, còn nói nhảm với cô ta làm gì, chúng ta nên trả
thù cho Đức Tâm đại sư!” Một sư tăng khác có hơi trẻ tuổi lớn tiếng nói, anh ta lấy ra một cái bánh xe cầu nguyện, khi bánh xe cầu nguyện đó
xoay, thì hoa văn của bánh xe cầu nguyện đó sáng lên, trở thành một
luồng sáng tiến tới Khúc Giai Kỳ.
Khi ánh sáng vàng bao phủ ở trên đỉnh đầu Khúc Giai Kỳ, vô số kinh
văn chậm rãi chuyển động, sau đó cô ấy bắt đầu hét lên một tiếng thảm
thiết, ngã khụy ở dưới ánh sáng vàng, thân thể cô ấy bốc lên một trận
khói đen, dường như vô cùng đau đớn đến mức cô ấy không ngừng lăn lộn ở
dưới đất.
Trước kia, Khúc Giai Kỳ ở Mao Sơn hết mực được cưng chiều, các anh
của cô ấy đều rất thích cô ấy, hôm nay thấy cô ấy phải chịu khổ, tất cả
các anh đều chớ ngoảnh mặt đi, không đành lòng nhìn nữa.
“Dừng tay!” Trương Xương Thành bỗng nhiên vung phất trần, đánh vào
ánh sáng vàng ở phía trên, kim quang lập tức bị vỡ thành nhiều mảnh,
khiến cho sư tăng đang niệm phép kia lùi về sau mấy bước, anh ta tức
giận nói: “Chưởng môn Trương, ông muốn làm gì vậy hả?”
Trương Xương Thành thở dài nói: “Giai Kỳ trước sau gì cũng là con gái nuôi của tôi, là tôi nuôi dạy con bé không tốt, hôm nay chuyện mà con
bé gây ta, tôi cũng phải có trách nhiệm gánh vác.” Phần lớn sư tăng của
Ngũ Đài Sơn đều phẫn nộ nói: “Ông chịu trách nhiệm thế nào hả?”
Bỗng dưng sắc mặt của Trương Xương Thành khựng lại một cái, sau đó
ông ta giơ tay lên và tự chưởng vào ngực của bản thân một cái.
“Đại sư!” Trương Hoằng Thái liều mạng xông tới, anh ta muốn ngăn ông
ta lại, nhưng tất cả đều đã muộn, một chưởng kia đã đánh vào ngực ông ta mất rồi, âm thanh xương sườn gãy lìa vang lên, lồng ngực của Trương
Xương Thành xẹp xuống, ông ta chợt khạc ra một ngụm máu tươi, tiếp đến
ông ta nhìn về phía những người của Ngũ Đài Sơn: “Như vậy, đã được
chưa?”
Một chưởng này của ông ta, không chỉ là vấn đề nội thương và ngoại
thương, mà nó còn hủy diệt hơn hai mươi năm tu vi của ông ta, ngay cả
thực lực cũng rớt xuống tứ phẩm.
Bởi vì thực lực của tôi không đủ, cho nên cũng không biết trước đây rốt cuộc ông ta mạnh đến đâu, nhưng ít nhất là ngũ lục phẩm.
Phải biết rằng, người tu đạo càng lên thì càng khó, từ ngũ phẩm, lục
phẩm đổ xuống, muốn đi lên thì gần như là trải qua muôn vàn khó khăn.
Có thể nói, một chưởng này của ông ta đánh gãy mất đường tu hành của ông ta.
Các sư tăng của Ngũ Đài Sơn thấy vậy, thì cũng không nói gì, Khúc
Giai Kỳ trợn to hai mắt, cô ấy cứ như không thể tin nổi, người bố nuôi
này đã hại chết bố cô ấy, rồi lại có ý đồ bất chính với mẹ cô ấy, lại
nguyện ý tự phế tu vi của bản thân để cứu cô ấy một mạng.
Cô ấy hét lớn lên: “Ai muốn ông cứu chứ? Cho dù tôi có chết, cũng
không cần ông cứu!” Vừa dứt lời, cô ấy ngửa đầu lên, tức giận mà gào lên một tiếng, phát ra tiếng gào như một con dã thú, mặt mũi của cô ấy cũng bắt đầu có biến hóa lớn, đôi mắt trở nên to như chuông đồng vậy, còn có ánh lên màu hồng. Sau đó, cô ấy nhào tới chỗ của Trương Xương Thành với khuôn mặt dữ tợn. Trương Xương Thành quay đầu lại, ông ta lấy ra một
cái bình ngọc và nắp bình ra, khi ấy Khúc Giai vô cùng kinh hãi, dù cô
ấy có muốn trốn thì cũng đã muộn, cô ấy liều mạng giùng giằng, những vẫn bị một sức hút cực mạnh hút vào, mặt đất cũng hóa thành những mảnh nhỏ, mọi thứ đều bị hút vào trong cái bình ngọc kia.
Cao Thanh Long cười khẩy và nói: “Hóa ra bảo vật của Mao Sơn các
người là Bình Ngọc Dương Chi, chưởng môn Trương, ông vì bao che cho con
cái, ông thật sự chịu hạ vốn ban đầu nhỉ.”
Trong lòng trôi khẽ động một cái, Bình Ngọc Dương Chi kia có liên quan gì đến Bình Ngọc Tịnh trong Tây Du ký sao?
Cái bình kia trong tiểu thuyết cũng có thể hút người nào đó vào trong bình, chẳng qua là cần phải gọi tên người đó, người bị gọi trả lời thì
mới bị hút vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT