“Khoan.” Cao Thanh Long ở bên kia lên tiếng: “Trương Xương Thành, nếu ông luôn miệng nói cái chết của Đức Tâm đại sư không liên quan đến phái Mao Sơn của các người, vậy thì tại sao không nghe cô ấy nói cho xong?
Ông sợ cô ấy nói ra những chuyện gây bất lợi cho Mao Sơn mấy người cho
nên mới vội giết người diệt khẩu sao?”
Nghe thế thì sắc mặt của Trương Xương Thành tối lại: “Cao Thanh Long, ông ngậm máu phun người!”
“Nếu ông không sợ, thì hãy nghe cô ấy nói cho xong đi.” Cao Thanh
Long cười khẩy, chính là muốn nhìn hắn cật biết, ông ấy quay đầu nhìn về phía tôi, nói: “Cô không cần phải sợ, cứ việc nói, có tôi ở đây chống
cho cô.”
Trương Xương Thành tức giận nói: “Họ Cao ông cần phải hiểu rõ, cô ta
là chuyển thế của là ma vương, ông nhất định phải chống giúp cô ta?”
Tôi lạnh lùng nhìn Trương Xương Thành, nói: “Chưởng môn Trương, rốt
cuộc ông có bằng chứng gì chứng minh tôi là chuyển thế của là ma vương?” Trương Xương Thành hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bằng việc cô giết chết con
gái nuôi của tôi, hơn nữa tại hiện trường mà cô giết người, còn để lại
hơi thở của ma vương địa ngục.” Tôi nghe vậy thì không thể nhịn cười
nổi: “Chưởng môn Trương, ông cũng có phần độc đoán quá nhỉ, chỉ dựa vào
những bằng chứng này, hoàn toàn không đủ để chứng minh tôi là ma vương
địa ngục.” Trương Xương Thành lại hừ một tiếng: “Cô bớt nói nhảm đi. Nếu cô nói cô biết ai là người đã giết Đức Tâm đại sư, vậy thì để tôi nghe
cô nói thử một chút, nếu cô dám nói năng linh tinh, tôi lập tức bẻ gãy
cổ cô.”
Tôi nhìn ông ta một cách hờ hững, nói: “Người này, đúng thật là ở trong đám người Mao Sơn các người.”
Khuôn mặt của Trương Xương Thành biến sắc, ông ta dùng sức ở trên tay để phất trần quấn chặt lấy cổ tôi, khiến tôi không thể thở nổi: “Cô dám nói lại một lần nữa.”
“Thế nào?” Cao Thanh Long lạnh lùng quát: “Chưởng môn Trương, ông chuẩn bị giết người diệt khẩu à?”
Trương Xương Thành nhìn xung quanh, thấy người của những môn phái lớn đang nhìn chằm chằm về phía ông ta, trong mắt của họ cũng đã toát lên
vẻ hoài nghi, trong lòng ông ta nổi cáu. Thế là sau đó ông ta thu phất
trần lại, rồi trừng mắt nhìn tôi một cách hung tợn: “Nói tiếp đi, rốt
cuộc là ai?”
Tôi ho khụ khụ hai tiếng, rồi bình tĩnh nói với ông ta: “Chưởng môn
Trương, trước khi nói chuyện đó, tôi có một chuyện cần phải nói.”
“Nói.”
Tôi nói: “Liên quan tới con gái nuôi của ông, Khúc Giai Kỳ. Có một
việc, tôi cần phải làm rõ, tôi không phải là người đã giết con gái nuôi
của ông.”
Trương Xương Thành cười khẩy một tiếng: “Hả? Không phải là cô giết?
Vậy là ai giết? Cô muốn đổ lên người của ma vương Thiên Huyền sao?”
Tôi cười hờ hững rồi đáp: “Dĩ nhiên không phải. Con gái nuôi của ông… Người giết cô ấy, chính là bản thân cô ấy.”
Trương Xương Thành cảm thấy sững sờ một chút, ngay sau đó ông ta bật
cười ha ha: “Ý cô là, Giai Kỳ của tôi, tự sát ư? Đúng là điều buồn cười
nhất trên đời này.” Trường Hoằng Thái nhìn tôi với khuôn mặt tràn đầy
thất vọng.
Tôi cười một cách đầy hàm ý rồi tiếp tục nói: “Đúng thật là cô ấy tự sát?”
“Vậy cô thử nói xem, tại sao con bé lại phải tự sát?” Trương Xương
Thành cảm thấy giận dữ nhưng ông ta lại cười: “Giai Kỳ là thiên tài tu
luyện, là con gái nuôi mà tôi yêu thương nhất, tương lai có tiền đồ, tại sao con bé lại nghĩ quẩn muốn tự sát?”
Tôi khẽ thở dài: “Dĩ nhiên là cô ấy không nghĩ quẩn, bởi vì cô ấy chưa chết.”
Trương Xương Thành lại càng tức giận: “Tôi tận mắt thấy thi thể của
Giai Kỳ, con bé, con bé bị cô phân thây, thịt nát đầy đất, tôi mất rất
nhiều sức lực, mới có thể thu thập lại toàn bộ các bộ phận cơ thể và
phần tay chân của con bé, cô, cô lại còn nói con bé chưa chết!”
Nói tới đây, vàng mắt của vị chưởng môn phái Mao Sơn dần đỏ lên, tôi
thầm thở dài trong lòng, vị chưởng môn này thật sự rất thương con gái
nuôi, tôi thật sự không biết ông ta có thể chịu được khi nghe chân tướng sự thật hay không?
Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, nói: “Chưởng môn Trương, khi ấy Khúc Giai
Kỳ đúng thật là đã chết, nhưng cô ấy vẫn chưa thật sự chết.”
Trương Xương Thành cau mày lại, hỏi: “Cô có ý gì?”
“Ý tôi là…” Tôi hít sâu vào một hơi, vừa định mở miệng, thì đã chợt
nghe có một giọng nói cất lên: “Cô ấy không phải là con người thật.” Tôi quay đầu lại thì thấy Chu Nguyên Hạo đang bước nhanh đến, thân thể của
Trương Xương Thành run lên một cái, sau đó ông ta phẫn nộ rống: “Nói
bậy! Tất cả các người đều nói bậy!”
Chu Nguyên Hạo bước tới bên cạnh tôi, rồi lớn tiếng hỏi: “Chưởng môn Trương, sau đó là ông xử lý thi thể của cô ấy thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT