Tôi tạm dừng một chút, mắt đã có chút đỏ lên, tôi cúi đầu, không muốn để anh ta nhì thấy sự yếu đuối vào giờ khắc này của mình: “Chỉ là anh có biết hay không, khi tôi biết chân tướng, lòng tôi có bao nhiêu khổ sở? Hóa ra tôi chỉ là một con ngốc, một đứa ngu ngốc bị anh đùa giỡn từ đâu đến cuối, thế mà tôi đã quá tín nhiệm anh!”

Trên tay anh ta dùng sức, gắt gao ôm chặt lấy tôi, chặt đến nỗi dường như muốn khảm cơ thể của tôi và trong anh ta, mặt của tôi dán vào lồng ngực anh ta, trong lòng lại vô cùng rét lạnh.

“Khương Lăng, tất cả tôi đối với em, đều thật tình, tôi chưa từng có hư tình giả ý với em.” Vân Kỳ đem cằm đặt ở lên đỉnh đầu của tôi, thấp giọng nói, “Đích xác hành vi của tôi không đủ quang minh lỗi lạc, nhưng Chu Nguyên Hạo thì quang minh lỗi lạc? Chẳng lẽ em đã quên sao? Lúc vừa mới bắt đầu, anh ta đã đối xử với em như thế nào?”

Tôi dùng sức đẩy anh ta ra, cao giọng nói: “Cho dù anh ấy có tệ đến đâu, anh ấy cũng sẽ không hãm hại tôi, để tôi đau khổ đến như vậy, tôi cứ nghĩ đến chuyện chính tay mình giết chết người bạn tốt nhất của mình! Loại cảm giác đau đớn tội lỗi này suýt chút nữa làm cho tôi nổi điên, anh biết không?”

Đáy mắt anh ta hiện lên một tia đau lòng, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .”

Tôi cắn chặt răng, hít sâu một hơi, nói: “Đủ rồi, đừng giải thích gì thêm nữa, tôi một chữ cũng không muốn nghe.”

Nói xong, tôi xoay người bước đi, bỗng nhiên, anh ta duỗi tay ra, tôi phát hiện một hoả tuyến xuất hiện ở trước mặt của tôi, ngọn lửa kia vây quanh tôi thành một vòng tròn, vây tôi lại ở trong cái vòng tròn đó.

Tôi quay đầu nhìn về phía anh ta, anh ta trầm mặt nói: “Tôi sẽ không cho em đi đâu, lại càng sẽ không để cho em quay lại bên cạnh anh ta.”

Sắc mặt của tôi cũng hoàn toàn lạnh xuống.

Trong ánh mắt của Vân Kỳ sát ý dày đặc: “Xem ra nếu anh ta còn tồn tại trên thế gian, em sẽ không chịu từ bỏ mà đi theo tôi, một khi đã như vậy, tôi sẽ đi giết anh ta. Em ở đây, nhìn thấy anh ta chết như thế nào đi, cũng để cho em có thể hết hy vọng.”

Vốn lòng tôi có chút mềm mại, từng chút từng chút một kết thành băng.

Anh ta đi nhanh ra khỏi Tụ Bảo Lâu, tôi bỗng nhiên cao giọng nói: “Vân Kỳ, hôm nay anh sẽ không đi ra khỏi Tụ Bảo Lâu này được đâu.”

Vân Kỳ dừng chân một chút, hơi hơi nghiêng đầu, tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Không tin anh có thể thử xem.”

Vân Kỳ trầm mặc một lát, vừa mới đi đến chỗ đầu cầu thang lâu ba, vừa mới nâng lên một chân, cơ thể đi ra ngoài, động tác của anh ta bỗng nhiên ngừng lại.

Không động đậy, vậy mà anh ta không thể động đậy.



Ánh mắt Vân Kỳ trở nên kinh hãi, quay đầu lại nhìn về phía tôi: “Em làm cái gì?”

“Tôi đã hạ độc anh.” Tôi nói, “Một loại độc dược từ địa ngục, cho dù thực lực của anh có lớn mạnh đến thế nào, một khi trúng độc, cũng không cách nào nhúc nhích. Loại độc dược này, là kiếp trước tôi chuyên môn dùng để đối phó Quỷ Vương không nghe lời.”

Giọng nói Vân Kỳ lạnh lùng nói: “Em đã hạ độc tôi khi nào?” Nói vừa xong, hình như anh ra nghĩ tới cái gì, trên mặt lộ ra vài phần cười khổ: “Hóa ra. . . . . . hóa ra là lúc đó.”

Tôi trầm mặc, ngay sau khi tôi quay lại từ tầng đia ngục thứ nhất, tôi về tới biệt thự Tuyết Sơn kia, đã để anh ta thổi sáo cho tôi nghe, sau đó tôi hôn anh ta.

Độc dược, chính là lúc hôn anh ta, thông qua miệng tôi mà đưa vào miệng anh ta.

Anh ta cười lạnh nói: “Vì đối phó với tôi, em cũng là nhọc lòng.”

“Anh nghĩ rằng tôi muốn làm như vậy với anh lắm sao?” Tôi cả giận nói, “Nếu không phải tại anh hãm hại tôi, anh nghĩ rằng tôi bằng lòng làm vậy?”

Sắc mặt của Vân Kỳ cũng trở nên lạnh như băng, ánh mắt lành lạnh nhìn vào tôi: “Như vậy, hiện tại em định làm như thế nào? Giết tôi? Hay là lưu đày tôi đến địa ngục, vĩnh viễn chịu khổ?”

Tôi trầm mặc, tôi cũng không biết, mình rốt cuộc nên làm sao bây giờ.

Nói không hận anh ta, là giả, tôi đâu phải người mắc hội chứng Stockholm? Nhưng mà nếu muốn giết anh ta, tôi lại không thể xuống tay.

Giờ khắc này, tôi thật sự là hận bản thân mình, hận của tôi không quả quyết, hận tôi yếu lòng.

Nếu tôi là cái loại phụ nữ có thể trực tiếp cầm đao lên đâm thẳng vào lồng ngực của anh ta, thì tốt cỡ nào.

Tôi cười khổ một chút, xem ra, tôi thật sự bị hội chứng Stockholm.

Tôi quay đầu, nhìn về phía kia mặt gương, phát hiện Chu Nguyên Hạo đã sắp đánh bại con quỷ kia, nhưng trên ngực anh đang bị thương rất nặng, vết thương kéo dài từ bả vai cho đến bụng, ngay cả cổ cũng bị vết thương kéo dài gần nửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play