Trong mắt thiếu niên tràn đầy sự tuyệt vọng và khuất nhục, sau đó là
sự chết lặng và trống rỗng vô tận, không khí trầm lặng, khoảnh khắc đó,
tôi gần như cho rằng anh ta đã chết.
Lúc này, tôi ra tay.
Căn bản cũng không phí sức lực gì, chỉ là nhẹ nhàng búng ngón tay một cái, đầu của những tên thổ phỉ kia giống như quả dưa hấu bị búa đập
xuống vậy, máu bắn khắp nơi, não vỡ tung ra.
Thiếu niên ngã ngồi trên mặt tuyết, bên dưới người là mảng máu tươi
lớn. Anh ta ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn tôi, trong cặp mắt xinh đẹp
kia, lại thêm một chút thần sắc khác thường.
Tôi đi đến, nhẹ nhàng sờ đầu anh ta một cái, nói: “Rất lâu rồi tôi
chưa đến trần gian, võng lượng, tạm thời dẫn đường cho tôi, thế nào?”
“Khương Lăng?”
Anh ta nhẹ giọng gọi, kéo tôi về lại thực tại, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, thật khó có thể tưởng tượng được cánh tay này khi vung lên
lại có thể lấy mạng của vô số người đàn ông, vậy mà cũng từng có thời
khắc đó, đôi mắt hoảng hốt như một con thỏ trắng, thân hình quyến rũ như hoa sen tuyết.
“Anh biết thổi sáo không?”
Tôi hỏi.
Anh ta gật đầu một cái, tôi vừa ăn canh thị vừa nói: “Anh có thể thổi một bài cho tôi nghe không?”
Trên mặt anh ta thoáng qua vẻ vui mừng: “Cô muốn nghe bài gì?”
“Đêm trăng trên sông Hoa Giang.”
Vân Kỳ chấn động một cái, nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ, ngay sau đó
lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Không ngờ tới, sau khi chuyển thế sống lại mà cô vẫn còn thích bài hát này.”
Cổ tay anh ta cử động một cái, một cây sáo bằng ngọc thạch xanh biếc
liền xuất hiện trong tay anh ta, anh ta đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng đặt
lên môi, khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, cả thế giới đều giống như yên
tĩnh.
Tiếng nhạc du dương vang lên, tôi tựa như thấy được rất lâu rất lâu trước đây, khung cảnh thiếu niên áo trắng đó thổi sáo.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi nhiều, bay tán loạn, năm tháng êm đềm.
Khi thổi xong một khúc, anh ta bỏ sáo trên môi xuống, bỗng nhiên tôi
đi đến, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi anh ta, anh ta nhìn tôi bằng ánh
mắt khác lạ, dường như không hiểu tôi muốn làm gì.
Tôi dùng tất cả dũng khí, đưa mặt lại gần, khẽ hôn lên môi anh ta một cái, chỉ là hôn thoáng qua một cái rồi lập tức rời đi, mà bỗng anh ta
ôm lấy gáy tôi, kéo tôi lại, mạnh mẽ hôn lên môi tôi.
Nụ hôn này mềm mại sâu lắng.
Không có mùi đặc biệt nào trong miệng của anh ta, thậm chí ngay cả
mùi tanh của máu cũng không có, có chăng cũng chỉ là mùi hương lạ thoáng qua, mùi hương đó có thể làm cho người ta say đắm đến choáng váng.
Hồi lâu, tôi đè lên bả vai anh ta, nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, không thì tôi đoán có thể lại hôn luôn đến tối.
Hai người cùng thở hổn hển, trong miệng còn lưu giữ mùi vị của đối phương.
Anh ta hỏi tôi: “Thích không?”
Tôi không biết trả lời như thế nào, kỹ thuật hôn của anh ta vô cùng
giỏi, khiến tôi hưởng thụ hết sức, nhưng tôi lại cảm thấy hơi khác cái
gì đó.
Cẩn thận nghĩ đến, có lẽ là bởi vì sai người.
Anh ta không phải Chu Nguyên Hạo.
Tôi cúi đầu, không nói gì, anh ta thấp giọng nói bên tai tôi: “Cô biết khiêu vũ không?”
“Nhảy cái gì?”
“Điệu waltz.”
Tôi lắc đầu: “Không biết.”
“Không sao cả, tôi dạy cô.”
Trong phòng khách có một máy quay đĩa kiểu cũ, anh ta lấy một cái đĩa cổ xưa từ trong ngăn kéo, đặt lên máy quay đĩa, sau đó đặt kim xuống.
Khúc nhạc tao nhã vang lên, là của nhạc sĩ nổi tiếng người Áo Strauss: “Câu chuyện về khu rừng Vienna.”
Anh ta khẽ khom người về phía tôi, vô cùng phong độ nói: “Cô gái xinh đẹp, có thể mời cô nhảy một bản không.”
Tôi cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay anh ta, anh ta đưa tay lên ôm eo tôi, thấp giọng thì thầm bên tai tôi: “Đi theo nhịp bước của tôi, thả lỏng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT