Tôi giật thót mình, cầm điện thoại di động của cô Lấy ra xem, trong tin nhắn chỉ có một câu ngắn gọn: Tới về thôn Lợi, nói chị gái tới cứu tớ.

Thôn Lợi là một ngôi làng nhỏ thuộc một quận nhỏ bên cạnh Hà Thành, nghe nói ở nơi đó rất lạc hậu, thiên nhiên còn tương đối hoang sơ, nhiều người thích đến đó vào cuối tuần để ngắm cảnh sông núi, du ngoạn.

Chung Song Nhi tại sao lại đến đó?

Tôi hỏi Vương Vũ Hoa thì Vương Vũ Hoa lắc đầu, hôm trước cô ấy chỉ nói chuyện điện thoại với Chung Song Nhi, lúc đó cô ấy vẫn đang ở Nam Giang và mọi thứ vẫn bình thường.

Tôi bảo Vương Vũ Hoa quay về trước, sau đó gọi điện đến phòng ngủ của Chung Song Nhi, bạn cùng phòng của Chung Song Nhi nói với tôi rằng Chung Song Nhi đã bị dì hai của cô ấy bắt đi, hơn nữa còn bị bắt đi trước mặt mọi người, lôi lên xe rồi xe chạy mất.

Tôi nhất thời tức giận, chính xác thì dì hai muốn làm gì, học cái gì tốt trong xã hội không học mà lại đi học buôn người?

Tôi gọi lại cho dì hai và chú hai, nhưng không ai trả lời.

Không còn cách nào, tôi phải thu dọn đồ đạc lái xe trở về thôn Lợi, mỗi giây mỗi phút, đều khiến tôi lo lắng.

Hùng Huy vừa mới chết không lâu, dì Hai liền như con thiêu thân, tôi có dự cảm, chuyện này khẳng định có liên quan đến tiền bạc.

Dì Hai kia của tôi, vì tiền, chuyện gì đều cũng làm được.

Tôi đành phải gọi điện thoại cho Tư Hoàng Lăng, Tư Hoàng Lăng vừa nghe, đã nói sẽ đi cùng để giúp tôi, nếu thực sự là buôn người, anh ấy sẽ tùy thời cơ mà tới chi viện.

Tôi chợt nghĩ rằng dì ấy sẽ bán Chung Song Nhi cho một ông già khoảng bốn mươi tuổi không tìm được ở quê để lấy tiền.

Tôi có chút sốt ruột, nếu cứ thế này thì tôi đi một mình cũng vô ích, có lẽ mọi người trong thôn sẽ kéo đến đánh tôi.

Tôi phải gọi điện cho Tư Hoàng Lăng, khi Tư Hoàng Lăng nghe điều này, anh ấy nói rằng anh ấy muốn đi cùng tôi, nếu thực sự là buôn bán người, anh Lấy có thể gọi viện binh bất cứ lúc nào.

Tôi đến ký túc xá của đồn cảnh sát để đón Tư Hoàng Lăng, biết rằng anh ấy đang trong kỳ nghỉ phép, tôi hơi xấu hổ, làm cảnh sát rất ít khi được nghỉ ngơi, mà tôi lại đến gây rối cho anh ấy.

Anh ấy cười nói không sao, dù sao hiện tại anh ấy cũng chưa có bạn gái, lại đang nằm trong ký túc xá nghỉ hè mà thôi, ra ngoài đi dạo thì tốt hơn, chỉ là như đi du lịch thôi.

Chúng tôi lái xe trong ba giờ đồng hồ và đến thị trấn Giang Hà, thôn Lợi thuộc quyền quản lý của thị trấn Giang Hà, cách thị trấn không xa.

Chúng tôi dừng lại tại một nhà hàng, ăn tạm một bữa, nhân tiện đó thì nghe ngóng tin tức.

Hôm nay không phải ngày mọi người họp chợ, nhà hàng kinh doanh cũng không nhiều khách, bà chủ trò chuyện với một vị khách quen đang dùng bữa.

“Này, ông Trần, ông có nghe nói nhà họ Nhiễm ở thôn Lợi đã bắt một cô gái về, muốn cô ấy cưới người con trai vừa mới chết của họ không” Bà chủ nói một cách bí ẩn.

Người tên ông Trần nói: “Còn có cả chuyện này nữa sao?”



“Còn không phải sao, kết hôn cho người chết là một việc làm bừa bãi, đã vậy còn tìm người sống, đây chính là tang âm đức Bà chủ nói.

Ở bên này người dân tộc Miêu, dân tộc Thổ tương đối nhiều, từ xa xưa đến nay vẫn không có tục kết hôn của người chết, nhà có người chết thì khâm liệm ba ngày, thân nhân bạn bè bên cạnh ba ngày đêm, có người thì đem đi thiệu một số đã được chôn cất, như vậy coi như kết thúc một đời người.

Tôi đã lớn nên thể, chưa bao giờ nghe tin có người kết hôn với người chết.

Tục kết hôn với người chết mới chỉ xuất hiện mấy năm gần đây, do có người đi xa làm thuê học được, nhưng ít người làm.

Tư Hoàng Lăng nói với tôi rằng ngày càng có nhiều người trộm xác, đặc biệt là các phụ nữ chôn dưới đất, cả già lẫn trẻ đều bị trộm, những người già thì rẻ hơn, những người trẻ hơn và những người chưa lập gia đình là đắt nhất.

Tôi ngạc nhiên là ngay cả xác của những người già cũng bị đánh cắp hay sao?

Tư Hoàng Lăng nói rằng nhiều nhà Phong thủy hiện nay đang cấu kết với những tên trộm và bán xác chết.

Nếu nhà có người chết là người già chưa lập gia đình, thầy Phong Thủy sẽ đến cửa và nói rằng, sẽ giúp người đó tìm được bạn đời, như vậy gia cảnh mới bình an, nếu không chịu kết hôn với người âm, hồn ma của người đó sẽ đến nhà hàng ngày và ảnh hưởng đến vận may của con cháu của nhà đó.

Người dân nông thôn rất mê tín, đa phần sợ hãi trước hiểm họa này, họ bỏ ra từ ba mươi tới sáu mươi triệu để mua xác một bà già về ghép với chính bố mẹ đẻ của mình để làm lễ thành hôn.

Chính vì vậy nạn trộm xác tràn lan nên mồ mả phải làm bằng bê tông cốt thép, để tránh bị trộm.

Ông Trần ở đằng kia nói: “Cô gái kết hôn âm kia là con cái của gia đình nào? Làm sao có người muốn gả cho người chết được cơ chứ? Thật xui xẻo”

Bà chủ nhìn ra bên ngoài nói nhỏ: “Tôi nói cho ông biết, ông đừng truyền ra bên ngoài nhé, tôi nghe nói cô gái kia không đồng ý liền bị bố mẹ lôi kéo ép đi”

Ông Trần có chút phẫn nộ nói: “Mấy người này đúng là không có não, sao có thể gả con gái của chính mình cho người chết được cơ chứ? Nếu không thành còn muốn giết người rồi kết hôn hay sao?”

“Vậy cũng không đến mức đó, cưới vào nhà họ Nhiễm cũng coi như là có tiền, cũng không dám náo loạn chết người” Bà chủ duỗi năm ngón tay ra so sánh rồi nói: “Người nhà bỏ ra ba trăm triệu rồi, đó là tiền mặt, họ còn nói, kết hôn âm xong, thì cô gái đó có thể đi.”

Ông Trần lại nói: “Những cô gái kết hôn âm, về sau còn ai dám lấy?”

“Chứ còn sao nữa! Chuyện này hại cả đời con gái” Bà chủ khịt mũi: “Tôi thấy, nhà họ Nhiễm đó giàu có mà không tử tế, sớm muộn gì cũng mất của”

Mặt tối đỏ bừng vì tức giận, dì hai của tôi điên rồi, bà ta thật sự để Song Nhi kết hôn với một người đàn ông đã chết với giá ba trăm triệu đồng!

Nếu Song Nhi có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà ta.

Trong cơn tức giận, tôi định đến thôn Lợi luôn, nhưng bị Tư Hoàng Lăng giữ lại, anh ấy bảo tôi đợi anh ấy gọi cho đồn cảnh sát ở đây hỏi thăm tình hình.

Một lúc sau, anh ấy cúp máy và nói với tôi: “Chuyện này có một vài điểm không đúng”

“Cái gì?”



“Dù không cẩm đám cưới người âm, nhưng nếu dân làng giải quyết việc cưới xin, ma chay thì phải được ủy ban thôn đồng ý rồi giao cho đồn công an lập hồ sơ, tổ chức xong thì đồn công an cũng cử người đi, để tránh những sự cố xảy ra ví dụ như là tai nạn về an toàn thực phẩm.

Lần này, gia đình nhà họ Nhiễm đã tổ chức hôn lễ với người âm, bảy ngày trước đó đã làm tiệc khắp nơi, đồn cảnh sát đã cử một cảnh sát họ Trương đi, sau khi đến đó, điện thoại của cảnh sát Trương không liên lạc được nữa.

Lúc đầu, họ nghĩ rằng tín hiệu ở đó không tốt, nhưng đã là ngày thứ tám rồi, và cảnh sát Trương lẽ ra đã phải trở về từ lâu, mà điện thoại vẫn không kết nối được”

Tôi đã bị sốc: “Chuyện gì đã xảy ra ở thôn Lợi rồi?”

Tư Hoàng Lăng cho biết: “Ngay cả điện thoại cố định của văn phòng trưởng làng cũng không liên lạc được, đồn cảnh sát đã quyết định cử hai người đến xem, vừa hay cùng đường với chúng ta”

Ngay sau đó, hai nhân viên cảnh sát đến, một cảnh sát nam trung niên và người kia là một phụ nữ trẻ khoảng ba mươi tuổi.

Họ tự giới thiệu, nam cảnh sát tên là Dương Khái Lâm và nữ cảnh sát tên là Phạm Thảo My, cả hai đều không phải là người dân địa phương.

Đối với họ, Tư Hoàng Lăng, đội trưởng của cục cảnh sát trong thành phố, là một lãnh đạo lớn nên rất kính trọng anh ấy. Sau khi Tư Hoàng Lăng kể cho họ nghe về tôi, Dương Khải Lâm phẫn nộ nói: “Gia đình giàu có này vô liêm sỉ quá, em gái à, đừng lo, nếu có chuyện gì rồi thì chúng tôi sẽ giúp em cứu được em gái của mình ra”.

Tôi gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng lại lo lắng, có lẽ gần đây gặp phải quá nhiều chuyện kinh khủng, Ỗ tôi luôn cảm thấy cuộc kết hôn với người âm này không đơn giản như vậy.

Dương Khải Lâm lái xe cảnh sát đi phía trước, xe của tôi chạy theo, đường về Thôn Lợi rất khó khăn, toàn là đường đất, khắp nơi hỗn loạn.

Từ xa, chúng ta có thể nhìn thấy thôn làng, Thôn Lợi này nằm trong một dãy núi, xung quanh là những thửa ruộng bậc thang, tôi nhìn ra từ cửa sổ ô tô và thấy ngôi làng chìm trong sương trắng.

Tư Hoàng Lăng nói: “Trời đã xế chiều, sao vẫn còn sương mù nhiều như vậy?”

“Sương mù này có chút không đúng” Tôi cau mày, chúng tôi lái xe xuống núi, ở cổng thôn có một bia đá sừng sững, dưới bia đá là một con rùa đang công, không biết có từ bao giờ”

Trên bia có khắc hai chữ: Thôn Lợi.

Dương Khải Lâm nói với tôi rằng Thôn Lợi đã có lịch sử hơn ba trăm năm, dân làng ở đây về cơ bản có họ là Nhiễm.

Vốn dĩ ngôi làng này vẫn luôn nghèo khó, một trong số đó có người tên Nhiễm Chấn Đông, hơn hai mươi năm trước, người đó đã mở ra con đường lập nghiệp lớn, khai thác than ở huyện Vạn cho nên kiểm được rất nhiều tiền.

Sau khi trở nên giàu có, người đó đã dẫn dắt cả thôn trở nên giàu có theo mình, và người đó đã từng được thôn tuyên dương.

Nói xong, anh ta chuẩn bị vào thôn liền bị tối chặn lại: “Cảnh sát Dương, anh không cảm thấy kỳ quái sao?”

Phạm Thảo My phát hiện ra: “Ban ngày trong làng quá yên tĩnh”

Dương Khải Lâm vỗ đùi: “Đúng vậy, nhìn những thửa ruộng bậc thang đó, đang là mùa làm ruộng bận rộn, không có lấy một người nông dân, thật quá bất thường”

Tư Hoàng Lăng giữ vai tôi lại và nói: “Anh Dương, ngôi làng này có điểm gì đó sai sai, tôi không nghĩ chúng ta nên vào trong mà nên chờ người tiếp viện” Anh ấy hỏi Dương Khải Lâm một lần nữa: “Cảnh sát Dương, trong sở của các anh có bao nhiêu người?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play