Ông cụ Chu không nói rõ, nhưng chúng tôi đều biết là ông đang nhắc nhở Chu Nguyên Hạo, nhất định phải sống lại.
Chu Nguyên Hạo kiên định nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, cháu sẽ không để cho ông phải thất vọng đâu.”
Ông cụ Chu lộ ra nụ cười vui mừng, nhìn về phía tôi mà nói: “Tiểu
Lăng à, ông biết, những đứa con kia của ông đều có chút nịnh hót, coi
thường người khác. Nhưng ông biết, cháu là tốt nhất, cháu đến đây, cầm
lấy cái này đi.”
Tôi đến gần nhìn một cái, là một cái nhẫn ngón cái bằng ngọc, ông cụ
nói: “Dựa vào quy củ nhà họ Chu chúng ta, mỗi năm khi vào đêm giao thừa, người lớn phát bao lì cho con cháu, mà con cháu cũng phải trả lễ lại
cho người lớn. Chờ lát nữa khi chúc tết thì cháu hãy lấy cái này ra.”
Trong lòng tôi ấm áp, ông cụ Chu nghĩ rất chu đáo, ông cụ biết trong
nhà tôi không có tiền, sợ tôi không lấy ra được thứ gì tốt, lại khiến
những người khác cười nhạo nên mới muốn cho tôi cái nhẫn ngón cái này.
Tôi đẩy cái nhẫn ngón cái trở về, nói: “Ông à, cảm ơn ý tốt của ông,
chỉ là đưa chô ông lễ vật chúc tết, làm sao cháu lại có thể lấy đồ của
ông để bổ xung vào cho đủ được chứ? Ông yên tâm, lễ vật để tặng ông cháu đã chuẩn bị xong rồi, ông đừng lo lắng.”
Ông cụ Chu thấy dáng vẻ trong lòng đã có dự tính trước của tôi thì
cười một tiếng, nói: “Đã như vậy thì ông sẽ chờ cháu đấy, xem cô nhóc có thể đưa cho ông thứ gì tốt đây.”
“Ông à, đảm bảo ông sẽ thích.”
Chớp mắt đã đến giờ cơm tối, chúng tôi đỡ ông cụ xuống phòng khách,
người của nhà họ Chu đều đã đến, đứng thành một vòng, luôn cung kính chờ ở đó.
Chờ sau khi ông cụ ngồi xuống thì mọi người mới đồng loạt khom người thi lễ một cái, nói: “Chúc ông năm mới tốt lành.”
“Tốt, tốt.”
Ông cụ Chu thấy người một nhà đã trở về đông đủ thì trong lòng rất
phấn chấn, nói một vài lời vui mừng khích lệ, sau đó bắt đầu chúc tết.
Dựa theo vai vế và tuổi tác, mọi người bắt đầu đi lên dập đầu theo
thứ tự. Đầu tiên dĩ nhiên là vợ chồng Chu Văn Mộc, hai người dập đầu,
được một bao lì xì rất to, sau đó thì lấy ra một món quà, là một món đồ
trang trí bằng phỉ thúy.
Món đồ trang trí bằng thủy phí này là một bản điêu khắc hoa lan rất
giống thật, một cành rất dài nhô ra khỏi chậu hoa, thoạt đầu mới nhìn
qua thì thật sự là không phân biệt rõ được thật giả, thật giống như là
một đóa hoa lan đang đung đưa trong gió.
Ông cụ Chu vô cùng thích, gật đầu nói: “Được, món đồ trang trí này rất tốt, thím Lý, cầm lấy đem để lên đi.”
“Dạ.”
Thím Lý vội vàng nhận lấy, đặt ở chỗ dễ nhìn thấy nhất.
Tôi thờ ơ nhìn mọi người đưa từng món lễ vật lên, tất cả đều là bảo
vật vô giá, tùy tiện cầm một cái trong số đó đi cũng có thể đấu giá được hơn ba trăm tỷ.
Dựa theo quy củ, hai vợ chồng chỉ cần đưa một món quà, nhưng dù sao
tôi cũng còn chưa kết hôn với Chu Nguyên Hạo, lại là lần đầu tiên đến
cửa thì nhất định phải tặng một món quà rồi.
Khi đến phiên tôi và Chu Nguyên Hạo đi lên dập đầu, tôi cảm thấy có
rất nhiều ánh mắt không có ý tốt, hình như cũng đang chờ trò cười của
tôi.
Nhưng tôi vẫn ngẩng cao đầu, trên mặt mang theo mấy phần đắc ý, chờ
lát nữa tự vả mặt để xem mấy người có còn cười trên sự đau khổ của người khác được không.
Chu Nguyên Hạo nhận bao tiền lì xì, đưa ra một bức tranh chữ của Mạnh Phủ, ông cụ Chu nhìn thấy thì nét mặt cười tươi đến nỗi mà chỉ thấy
răng, không thấy mắt đâu, vội vàng bảo thím Lý treo ở trên vị trí dễ
thấy nhất.
Đến lượt tôi, tôi cười rồi lấy một con ngựa gốm từ trong cái túi mang theo bên người, nói: “Ông à, chúc ông năm mới vui vẻ.”
Sau khi ông cụ Chu nhận lấy thì sắc mặt có chút ngưng trọng, lật qua lật lại trong tay để nhìn.
Chu Thủy Lam nhìn một cái, nói: “Tôi còn tưởng là cái gì nữa chứ, hóa ra chỉ là một con ngựa gốm không biết là mua của gánh hàng rong vỉa hè
nào mang tới đây. Thứ đồ chơi này còn chẳng biết có được nổi ba trăm,
sáu trăm nghìn không nữa?
Chồng bà ta kéo kéo bà ta nói: “Đừng nói nữa.”
Chu Thủy Lam trợn mắt nhìn chồng một cái: “Lượn sang bên kia.”
Nữ giám đốc bá đạo thím Hai kia lại hơi híp mắt lại, trong mắt có chút hứng thú.
Ông cụ Chu lật qua lật lại một hồi, bỗng nhiên nói: “Cô nhóc, đồ của cháu quá quý giá rồi, ông nhận mà có chút xấu hổ đây.”
Tôi cười nói: “Ông à, cháu chẳng hiểu chút gì về đồ cổ cả, thứ này ở
trong tay cháu cũng lãng phí, còn không bằng đưa cho ông, để mỗi ngày
ông đem ra chơi đùa, cho nó gặp được người biết giá trị của nó, như vậy
thì tốt hơn nhiều khi ở trong tay của cháu nhiều.”
Ông cụ Chu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Được, nếu như cháu đã
nói vậy thì ông không thể không cho cháu mặt mũi được, thứ này, ông
nhận.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT