“Đừng mà! Anh không cảm thấy lời thoại này của chúng ta rất ngây thơ sao?” Tôi giận nhìn anh chằm chằm hỏi.
“Không cảm thấy.”
Chu Nguyên Hạo cười đến rất đắc ý: “Anh chỉ cảm thấy rất đáng yêu.”
Mặt tôi càng đỏ hơn, Chu Nguyên Hạo dắt tay tôi, nói: “Bên này có một cửa hàng cháo, làm cháo Tịch Bát có mùi vị rất ngon, anh đưa em đi nếm
thử một chút.”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ngôi nhà theo lối kến trúc thời xưa, phía trên treo một tấm bảng hiệu màu đen, trên đó có viết ba chữ theo
lối chữ Lệ rất lớn: Ngự Dục Phường.
Hai chúng tôi tay trong tay đi vào cửa hàng, nhưng tôi không biết,
cách đó mấy trăm cây số, bên trong một tòa biệt thự nào đó, ở trước mặt
Vân Kỳ có một vòng xoáy sương mù màu đen lơ lửng giữa không trung, ở
trung tâm sương mù xuất hiện một cái màn hình tròn, trong màn hiện lên
chính là cảnh tượng tôi và Chu Nguyên Hạo đang tay trong tay đi dạo phố.
Vẻ mặt Vân Kỳ không đổi, nhưng đáy mắt lại có lửa ghen đang đang bùng lên khó mà che dấu được.
“Thật đúng là một cặp đôi yêu nhau thắm thiết.”
Thiên Huyền đang cầm một ly rượu đế cao, trong ly là máu tươi của xử nữ.
Lúc này ngoại hình của anh ta là hai mươi tư tuổi, vẻ ngoài này đã hoàn toàn cố định rồi, sẽ không tiếp tục già yếu đi nữa.
Khóe miệng anh ta lại lộ ra một nụ cười thản nhiên, liếc mắt nhìn Vân Kỳ một cái: “Ngài Vân Kỳ, chẳng lẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy anh không cảm thấy đau lòng sao?”
Vân Kỳ nâng tay lên, phất một cái, theo đó vòng xoáy sương mù kia
cũng bỗng nhiên biến mất, anh ta đứng lên, nói: “Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi rồi, lúc nào thì anh có thể ra tay?”
Thiên Huyền vuốt vuốt tay: “Bất cứ lúc nào cũng có thể, chỉ xem anh có buông bỏ được hay không thôi.”
“Chỉ có buông bỏ thì mới đạt được.”
Vân Kỳ nói, tự rót cho mình một ly chất lỏng màu đỏ tươi, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, bình rượu kia đâu phải là rượu, rõ ràng
chính là máu.
Anh ta nâng ly rượu lên, cụng ly với Thiên Huyền: “Hợp tác vui vẻ.”
Khóe môi Thiên Huyền lộ ra một nụ cười âm hiểm, hai ly rượu cụng vào
nhau, máu tươi của xử nữ trong ly sóng sánh, cũng không ai biết rằng,
bắt đầu từ khoảnh khắc này, toàn bộ Hoa Quốc sẽ nổi lên gió tanh mưa
máu.
Mà tôi, vẫn còn ăn cháo trong cửa hàng cháo cùng với Chu Nguyên Hạo.
Mấy ngày sau, hai chúng tôi vẫn luôn đi loanh quanh khắp nơi, dạo
chơi ngắm cảnh ở Di Hòa Viên, Lăng mộ nhà Minh và các điểm tham quan
khác, mà người của nhà họ Chu cũng lục tục trở về, hai người của dòng
thứ được lựa chọn để tham gia tiệc năm mới cũng đến, đều đang ở độ tuổi
đôi mươi.
Vào đêm giao thừa, thủ đô đã đón trận tuyết lớn đầu tiên trong năm.
Tôi đang ở trong phòng ấm thì chợt nghe có người gõ trên cửa kính,
quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Chu Nguyên Hạo đang vẫy vẫy tôi, tôi vui mừng chạy ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài sân có một người tuyết ở đó,
dùng miếng vải đen làm mắt, củ cà rốt làm mũi, trên đầu còn đội một cái
mũ và khăn quàng bằng len, tôi phì cười một tiếng.
“Nguyên Hạo, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi đắp người tuyết.”
Tôi cười nhạo anh.
Chu Nguyên Hạo nghiêm túc nhìn tôi: “Không phải em vẫn luôn muốn đắp một người tuyết sao?”
Tôi kỳ quái hỏi: “Em nói muốn đắp người tuyết lúc nào?”
Chu Nguyên Hạo nói: “Khi ở Hà Thành, em có nói cho đến bây giờ em
cũng chưa từng nhìn thấy người tuyết, nói nếu có cơ hội thì nhất định
phải đắp một con người tuyết.”
Tôi bối rối, tôi từng nói như vậy sao?
Nghĩ kỹ lại một chút, hình như là đã từng nói vậy rồi, chỉ là lúc xem ti vi thuận miệng nói thôi, không nghĩ đến anh lại nhớ hết.
Tôi cảm thấy trong ngực dường như là bị một thứ gì đó ấm áp đổ đầy,
tôi nắm lấy tay anh, khẽ hôn một cái lên gương mặt anh: “Cảm ơn anh,
Nguyên Hạo, em rất thích.”
“Ban ngày ban mặt mà lại hôn người khác ở trong sân, con gái ngày nay thật là không biết tự trọng mà.”
Giọng nói hơi có vẻ khắc nghiệt truyền đến, tôi nghiêng đầu một cái
thì thấy ba người phụ nữ đi vào sân, người nói chuyện chính là Chu Thủy
Lam đã bị tôi cướp mất phòng ấm, bên cạnh là Mộ Ngọc Vy, mà lại có một
người vóc dáng rất nhỏ đi bên cạnh bọn họ, từ đầu đến chân người phụ nữ
đó cũng đều lộ ra khí chất cao quý.
Tính khí của người phụ nữ này rất cứng cỏi, từ đầu đến cuối đều ngẩng cao đầu, nhất định là người phụ nữ này có xuất thân cao quý, hơn nữa
còn rất có mưu mô.
Chu Nguyên Hạo thấp giọng nói: “Đó là thím hai của anh, xuất thân là
thế gia thương nhân, bây giờ là tổng giám đốc của tập đoàn Nam Thương.”
Hóa ra là một nữ giám đốc bá đạo, chẳng trách khí thế lại mạnh như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT