Tư Hà Quân bị dọa đến chân tay luống cuống, ông đã cùng đường mạt lộ, trừ chúng tôi ra thì không ai có thể giúp được.

Tư Không Uy Vũ tự tay điểm một huyệt đạo lớn trên đầu Phạm Dung, Phạm Dung tỉnh lại, bà là một người phụ nữ không có chủ kiến, chỉ biết khóc.

Cuối cùng, Tư Hà Quân cắn răng giậm chân một cái, bảo vợ mình thu thập đồ đạc, nâng Tư Thuần Nhi lên xe của chúng tôi.

Chúng tôi an bày Tư Hà Quân ở một chỗ bất động sản tư nhân Chu Nguyên Hạo, sau đó để chú Trịnh triệu tập nhân thủ đến bảo vệ bọn họ.

Chu Nguyên Hạo trực tiếp hack vào máy tính cá nhân của Tề Nam, bên trong máy vi tính lưu trữ lượng lớn tư liệu về Satan giáo, còn có rất nhiều video cử hành nghi thức ác ma, có thể thấy được gã là một giáo đồ cuồng nhiệt triệt để của Satan.

Trong đó còn có video về Tư Thuần Nhi, Chu Nguyên Hạo mở ra, hình ảnh rất rõ, hình như là một thạch thất dưới mặt đất, trên mặt đất vẽ pháp trận Lục Mang Tinh Ma, ở giữa trận ma pháp có một cái ghế đang dựng thẳng, Tư Thuần Nhi bị cột vào trên ghế, miệng bị nhét khăn.

Cô hoảng sợ nhìn mấy người mặc áo choàng màu đen ở xung quanh, không ngừng giãy dụa, cổ tay cổ chân đều siết ra vết máu.

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo băng lãnh, nói: “Những người này tất cả đều là thiếu gia ăn chơi của các gia tộc trong thủ đô.”

Tất cả bọn họ đều giơ một ngọn nến, đứng vây quanh trận ma pháp, mà cậu thiếu niên tóc nhuộm màu vàng đứng đối diện với Tư Thuần Nhi, miệng ngậm thuốc lá cười đến cuồng nhiệt.

“Đây chính là Tề Nam.” Chu Nguyên Hạo nói.



Đúng lúc này có hai người đi tới, một người cầm một thanh kiếm, một người cầm một cái hộp, trong hộp là một con mèo toàn thân lông tóc đen nhánh.

Tề Nam nhận lấy con mèo đen đặt ở bên trong ma pháp trận, nhẹ nhàng sờ sờ đầu mèo đen, sau đó đóng hộp lại rồi bắt đầu niệm tụng kinh văn.

Tôi không quen thuộc với ngoại ngữ nhưng vẫn có thể nghe rõ kia là tiếng Latinh.

Trên mặt Tề Nam hiện lên một nụ cười gian, giơ kiếm lên hung hăng đâm vào trong hộp, bên trong truyền đến tiếng mèo giãy dụa và tiếng kêu thảm thiết, khiến người ta nghe được rùng mình.

Gã mở nắp hộp ra, tiếp tục niệm tụng chú ngữ, một đạo huyết quang từ chui ra trong thi thể mèo đen, như chất rắn di chuyển trên mặt đất, cuối cùng bò lên trên bắp chân của Tư Thuần Nhi.

Tư Thuần Nhi hoảng sợ không thôi, điên cuồng giãy dụa nhưng không làm được chuyện gì, huyết quang kia thuận bắp chân trèo lên trên, một mực leo đến trên mặt Tư Thuần Nhi, sau đó chui vào trong đôi mắt đang hoảng sợ mở to.

Sau đó, Tư Thuần Nhi trực tiếp trợn trắng mắt, thân thể không ngừng run rẩy.

Một trận kịch liệt run rẩy qua đi, thân thể cô mềm nhũn gục đầu xuống.

Yên tĩnh trọn vẹn một phút đồng hồ, Tư Thuần Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, há mồm rống to, tiếng rống nghe giống như tiếng hung thú cổ xưa, mà đôi mắt của cô trở nên trắng bạch không có tròng mắt.

Video đến chỗ này thì kết thúc, tôi cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Chân mày Chu Nguyên Hạo nhíu chặt hơn, nói: “Bọn họ đã triệu hoán ác ma thành công, sở dĩ ác ma rời khỏi thân thể Tư Thuần Nhi khẳng định là để tìm túc chủ thích hợp hơn, về mặt thời gian thì hiện tại ác ma còn rất yếu ớt, một khi nó hoàn toàn khôi phục, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”



Tôi bất đắc dĩ nói: “Xem ra lần này chúng tôi thật không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Tư Không Uy Vũ mặt lạnh nói: “Người khác thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn giết gã báo thù.”

“Vậy còn chờ gì?” Tôi đeo cái túi lên vai, “Đi làm thịt tên khốn nạn kia thôi.”

Chú Trịnh không tốn bao nhiêu công sức đã tra ra được bây giờ Tề Nam đang ở bên trong biệt thự của mình mở tiệc mời tất các bạn bè của gã.

Có thể tưởng tượng được những người mở tiệc tùng hỗn loạn đến cỡ nào, khi chúng tôi lặng lẽ chui vào ngôi biệt thự kia, bên trong đang mở nhạc rock đến đau cả lỗ tai.

Chúng tôi đến hơi trễ, tất cả người trong phòng đều đã hít rất nhiều thuốc và trong trạng thái tinh thần hoảng hốt làm ra chuyện không thể miêu tả, muốn bao nhiêu loạn thì có bấy nhiêu, phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều trắng toát.

Tư Không Uy Vũ đi thẳng vào, xách một người đàn ông đang cưỡi trên người một cô gái, hỏi: “Tề Nam ở đâu?”

Người đàn ông kia có thể là đã hít thuốc rất nhiều, tinh thần hoảng hốt cười ha ha: “Ha ha ha ha, anh từ đâu xuất hiện? Đàn ông sao? Tôi cũng thích, đến, đến, chơi đùa với bản thiếu gia, hầu hạ thật tốt, bản thiếu gia sẽ có thưởng lớn.”

Tôi vịn trán, đây thật là không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, dám nói loại lời này với một cương thi, đây không phải muốn chết sao?

Quả nhiên, một giây sau, Tư Không Uy Vũ liền nắm sau ót bẻ gãy cổ anh ta, sau đó giống như ném túi rác quăng sang một bên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play