Tư Không Uy Vũ cản trước mặt Tư Hà Quân, sắc mặt lãnh đạm nói: “Anh ấy thiếu các người bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông đầu trọc ôm chân mình bị vỡ nát gãy xương trên mặt đất không ngừng lăn lộn kêu rên, những người khác mặc dù từ dưới đất bò dậy, nhưng chỉ cần vừa đối đầu với con mắt của Tư Không Uy Vũ thì liền bị dọa đến toàn thân phát run, vốn còn nghĩ nói vài lời đe dọa, xông lên vây đánh, nhưng bây giờ nói cái gì cũng không dám.

“Tôi không muốn hỏi lại lần nữa.” Tư Không Uy Vũ nói.

Một tên lưu manh nuốt nước miếng một cái, nói: “Tiền vốn một trăm hai mươi triệu, tiền lãi một trăm hai mươi triệu, tổng cộng hai trăm bốn mươi triệu.”

“Giấy nợ đâu?” Tư Không Uy Vũ hỏi.

“Trên, trên người anh Long.”

“Lấy ra.”

Tên côn đồ kia có chút do dự, một giây sau liền kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất, giống như anh Long ôm bắp đùi của mình lăn lộn.

“Mày.” Tư Không Uy Vũ chỉ chỉ tên côn đồ bên cạnh, “Đi lấy tới.”

Tên côn đồ kia mang vẻ mặt cầu xin, chỉ có thể rút ra một tờ giấy trên người anh Long, Tư Không Uy Vũ nhìn qua, trực tiếp xé thành mảnh nhỏ.

Anh Long chịu đựng đau nhức kịch liệt, ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm: “Mày tiêu đời rồi, triệt để tiêu đòi, mày biết công ty cho vay của tụi tao là người nào mở không?”



Tư Không Uy Vũ thản nhiên nói: “Đã không biết nói tiếng người, vậy thì đầu lưỡi này cũng không cần.”

Nói xong, hắn ta chỉ về phía anh Long, anh Long chỉ cảm thấy yết hầu bị thứ gì đâm một chút, lập tức ho ọe, vậy mà phun ra một vũng máu tươi lớn, trong máu còn có một đầu lưỡi.

Anh Long nhìn thấy lập tức bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

Những tên côn đồ kia tất cả đều bị dọa sợ, dìu Anh Long chạy ra ngoài, chạy nhanh hơn so với lúc đến nhiều, chớp mắt đã không thấy bóng người.

Tư Hà Quân vuốt mồ hôi trên trán, nói: “Em họ, cảm ơn em, nhưng dù sao. . . dù sao lần này em gặp phiền toái lớn rồi, hay là chạy nhanh đi, về nhà đi, chuyện nơi đây đừng quan tâm.”

Tư Không Uy Vũ lạnh giọng hỏi: “Đến cùng xảy ra chuyện gì?”

Tư Hà Quân ôm đầu: “Ai, em đừng hỏi, biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm.”

Sắc mặt Tư Không Uy Vũ càng âm trầm, tôi liền vội vàng đi tới, nói: “Ông Tư, trước tiên ông tỉnh táo một chút, ngài Tư Không rất có bản lĩnh, ông kể chuyện phiền phức cho chúng tôi nghe, nói không chừng Ngài Tư Không có thể giúp ông.”

Tư Hà Quân do dự một chút, nhớ tới trước đó Tư Không Uy Vũ đánh một đoàn lưu manh bỏ chạy, cắn răng, nói: “Mọi người đi theo tôi.”

Ông đẩy cửa phòng ra, đây là một phòng ngủ của một cô gái, mặc dù trong phòng bày biện đơn sơ nhưng thật ấm áp.

Một phụ nữ trung niên ngồi bên giường đang lau nước mắt, trên giường là một cô gái xinh đẹp vẻ mặt hốt hoảng.

“Đây là vợ tôi tên Phạm Dung, nằm trên giường là con gái của tôi Tư Thuần Nhi.”



Tôi nhíu mày, nói: “Tư Thuần Nhi bị bệnh lạ gì sao?”

Tư Hà Quân ôm đầu, vẻ mặt buồn bã nói: “Tư Thuần Nhi nó. . . nó bị người ta làm nhục.”

Cái gì?

Tôi và Chu Nguyên Hạo sợ hãi biến sắc, còn trên người Tư Không Uy Vũ thì tràn ngập một cỗ sát khí nồng đậm khiến nhiệt độ trong phòng đều như giảm xuống mấy độ.

Tôi vội vàng nói: “Ngài Tư Không, trước tiên anh đừng nóng giận, nghe ông Tư nói hết lời.”

Tư Không Uy Vũ không nói gì thêm, chỉ nhìn cô gái xinh đẹp kia, hẳn là chỉ có mười bảy mười tám tuổi, là độ tuổi xinh đẹp nhất nhưng lúc này lại như một búp bê không có linh hồn, từng ngày khô héo.

Tư Hà Quân nói: “Con gái chúng tôi lớn lên tương đối xinh đẹp, trong trường học bị một tên công tử giàu có nhị thế tổ gì đó coi trọng. Tên đó theo đuổi Thuần Nhi nhưng Thuần Nhi không đồng ý nên đã cưỡng ép bắt con bé đi. Tôi không có cách nào, chỉ có thể đi báo án, nhưng báo án cũng không có tác dụng gì, cảnh sát chỉ bảo chúng tôi trở về chờ tin tức.”

Nói đến đây, ông ta lau nước mắt, nói: “Ba ngày sau đó, Thuần Nhi của chúng tôi bị ném bên ngoài cửa nhà, nó, nó bị những người kia làm nhục rất thảm, thân thể thụ thương thì thôi, tinh thần cũng có vấn đề. Chúng tôi vì trị bệnh cho nó mà mươn tiền của bạn bè thân thích, cuối cùng hết cách đành phải vay nặng lãi, nhưng dù tiêu hết tiền nhưng bệnh của nó vẫn không có nửa điểm khởi sắc.”

Ông ta ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay che mặt, khóc ròng nói: “Là tôi không có bản lĩnh, ngay cả con gái của mình cũng không bảo vệ được.”

Tư Không Uy Vũ mặt lạnh hỏi: “Người kia là ai?”

Tư Hà Quân chỉ thở dài, Tư Không Uy Vũ đè bờ vai của ông: “Nói.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play