“Ai nói tôi muốn đả thương cô ta?” Cửu Vĩ Hồ nói, “Bổn đại gia năm đó đã đồng ý với Vương Hử, trừ phi là tôi tự vệ, nếu không không thể giết người.”

Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng: “Vậy vừa rồi giết hai người kia, đều là người uy hiếp đến tính mạng của anh?”

Cửu Vĩ Hồ vung cái đuôi, người đàn ông Nhật Quốc diêm dúa loè loẹt lăn xuống trước mặt chúng tôi, tuy rằng không chết, nhưng chỉ hít khí vào mà không thở ra.

“Còn người khác thì sao?” Tôi không nhịn được hỏi.

Cửu Vĩ Hồ cười một chút, một con hồ ly, trên mặt lại xuất hiện nụ cười của con người, thoạt nhìn đặc biệt quỷ dị.

Nó tiến lên một bước với đôi chân hồ ly đầy lông mềm mượt của nó, đột nhiên cơ thể của nó bắt đầu co rút mạnh mẽ, biến thành hình dạng con người.

Hai chúng ta đều sợ ngây người.

Người trước mặt, chẳng phải là người trẻ tuổi thanh tú mặc áo mưa trước đó bị đuôi của nó đâm thủng sao?

“Tên hiện tại của tôi là Mạc Thiên Phàm.” Cửu Vĩ Hồ cười hì hì nói, “Thế nào, tên này có phải rất khí phách hay không?”

Chúng tôi cũng không biết nên nói cái gì.



“Như vậy…… Nếu các hạ không giết chúng tôi.” Chu Nguyên Hạo ngẫm nghĩ, nói, “Vậy có phải là có thể đưa chúng tôi ra ngoài hay không?”

“Trước tiên không vội.” Mạc Thiên Phàm giơ tay nói, “Muốn đi thì có thể, trước tiên đáp ứng với tôi một chuyện.”

“Chuyện gì?” Chu Nguyên Hạo nhíu mày.

“Tôi muốn ký kết khế ước chính và phụ với cô ấy.” Hắn chỉ chỉ tôi, nói.

Hai chúng ta lại ngây ngốc lần nữa.

Mạc Thiên Phàm hất cằm, nói: “Năm đó, bổn đại gia làm người xấu chuyện bẩn, không nhắc lại nữa, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bổn đại gia cũng rất buồn rầu. Vừa lúc tên Vương Hử này tìm phiền phức nơi nơi tìm yêu ma quỷ quái, tôi đại phát từ bi, để hắn phong ấn tôi. Không ngờ rằng tên Vương Hử này lại có thể chơi xấu tôi, hạ một cấm chú trên người tôi, trừ phi là tôi đồng ý ký kết khế ước chính- phụ cùng với nha đầu Khương Vũ kia, hoặc là con nối dõi hậu duệ của cô ta, nếu không thì không buồn cho tôi.”

Nói tới đây, hắn rất khó chịu: “Hừ, bổn đại gia đường đường chính là đại yêu, sao có thể ký kết khế ước chính và phụ với một tên pháp sư nhỏ hèn mạt chứ. Thể diện của bổn đại gia để đâu?”

Tôi nhịn không được mắt sắp trợn trắng, con Cửu Vĩ Hồ này rõ ràng là bị Quỷ Cốc Tử hàng phục, lại nói bản thân nó cam tâm tình nguyện bị trấn áp, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng vô cùng, cũng không có ai.

Chu Nguyên Hạo nhắc nhở hắn: “Nhưng, các hạ hơn một nghìn năm trước đã ra rồi.”

Nói cách khác, hơn một nghìn năm trước, hắn cũng đã đồng ý ký kết khế ước với phụ nữ của nhà họ Khương chúng tôi.

Mạc Thiên Phàm mặt đỏ bừng, ho khan hai tiếng, nói: “Hơn một nghìn năm trước, có một cô gái của nhà họ Khương các người đã từng tới nơi này. Uhm…… Ngoại hình cô gái đó không tồi, tôi nhìn cô ấy rất thuận mắt, đã đồng ý.”



Tôi kỳ quái hỏi: “Nhưng gia phả của chúng tôi, cũng không nhắc tới anh….”

Mạc Thiên Phàm ngẩng đầu lên, cao ngạo nói: “Sau khi tôi ra, mới phát hiện cô gái đó bị bệnh tim, với hiện tại mà nói, chính là bệnh tim bẩm sinh, tôi không thể ký kết khế ước chính và phụ với người bị bệnh tim, cô ấy không chịu được sức mạnh của tôi, sẽ chết ngay tại chỗ.”

Tôi lại hỏi: “Hơn một nghìn năm nay, nhà họ Khương chúng tôi cũng có rất nhiều cháu gái khỏe mạnh……”

“Hừ.” Hắn bất mãn quay mặt đi, nói, “Bổn đại gia là người có thể tùy tiện ký kết khế ước với người khác sao? Hơn một nghìn năm nay, tôi không tìm được người thuận mắt.”

Tôi kinh ngạc hỏi: “Các hạ nhìn tôi rất thuận mắt?”

“Ai nhìn cô thuận mắt? Nếu không phải bởi vì Vương Hử hạ cấm chế cho tôi….” Nói tới đây, hắn dừng một chút, liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Cứ coi như tôi nhìn cô rất thuận mắt đi. Nhanh lên, tôi còn phải đi tìm tên đàn ông ục ịch kia đòi tiền công nữa.”

Tôi và Chu Nguyên Hạo liếc mắt nhìn nhau một cái, anh ấy gật gật đầu, tôi thở dài, nói: “Đến đây đi.”

Dường như Mạc Thiên Phàm nhẹ nhàng thở ra, đi lên phía trước, dùng móng tay cắt ngón tay của tôi, một giọt máu chảy ra từ vết thương, tự cắt mình, máu hồ ly bay lên, hòa với máu của tôi, sáng lên một tia sáng đỏ mờ ảo.

Mạc Thiên Phàm bắt đầu niệm tụng chú ngữ, đó là một loại ngôn ngữ tôi nghe không hiểu, nghe có vẻ không giống như là ngôn ngữ của loài người.

“Đây là hồ ngữ.” Chu Nguyên Hạo nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play