Mạc Thiên Phàm vốn dĩ rất sợ hãi, nhưng vừa nghe nói có ba tỷ, lập tức lại có nhiệt tình, sờ soạng một hồi trong bùn lầy.
Bỗng nhiên, dường như anh ta đã sờ được cái gì, vẻ mặt vui sướng, cao giọng nói: “Tìm được rồi, tôi tìm được rồi!”
Nói rồi, anh ta kéo một thứ từ trong bùn lầy ra.
Người xung quanh vừa thấy thứ đồ kia, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Bất ngờ nó là một cái đuôi, nhưng không phải cái đuôi bình thường, mà là cái đuôi chỉ còn lại xương cốt, cũng không biết thuộc về loại động
vật nào, lôi ra từ trong bùn lầy dài chừng một mét, bên trên khớp xương
từng tấc từng tấc, còn có từng cây gai ngược bén nhọn.
An Bội không khỏi nhíu mày, đây là thứ đồ gì? Chẳng lẽ lúc cổ đại, nơi này trấn áp một con hung thú viễn cổ?
Bỗng nhiên, xương cốt của cái đuôi động đậy.
Cái đuôi từ từ rũ xuống, quấn lấy cổ Mạc Thiên Phàm, mà Mạc Thiên
Phàm đang vì tiền thuê ba tỷ kia mà kích động không thôi, căn bản không
chú ý tới.
Người đàn ông ục ịch vừa định nhắc nhở anh ta, lại bị Ăn Bội ngăn
cản, hắn muốn nhìn xem, con hung thú này có phải còn sống hay không,
giết người như thế nào.
“Ông chủ, ông đã đồng ý cho tôi ba tỷ, nhưng nhất định không thể đổi ý đâu.” Mạc Thiên Phàm kích động kêu to.
Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên xương của cái đuôi kia đột nhiên co rụt lại, hung hăng cuốn lấy lưng anh ta, sau đó kéo vào trong bùn lầy.
An Bội thò người ra, muốn thấy rõ ràng một ít, bỗng nhiên Mạc Thiên
Phàm từ trong nước bùn chui ra, bị cái đuôi kia giơ lên giữa không
trung, anh ta ra sức giãy giụa kêu la, An Bội kinh sợ lùi nhanh một bước về phía sau.
“Cứu mạng!” Mạc Thiên Phàm kêu thảm thiết.
Lúc này, bên trong nước bùn đột nhiên bay ra vài cái cái đuôi, bay loạn trong không trung, An Bội nhìn kỹ một chút, có chín cái.
Trong đó một cái đuôi quăng lại đây, ở không trung đâm xuyên qua ngực Mạc Thiên Phàm, trong lúc nhất thời, máu tươi văng khắp nơi.
Sau đó, nó lại kéo Mạc Thiên Phàm vào bên trong nước bùn, lại không một tiếng động.
An Bội lấy một trang giấy trắng ra, đặt trang giấy bên môi nhẹ nhàng
chạm chạm, sau đó dùng tiếng Nhật niệm một câu chú văn, tiếp theo ném
trang giấy ra ngoài.
Mảnh giấy quay cuồng trong không khí, rồi biến thành một con cáo ba
đuôi màu trắng, con cáo há miệng, phun ra một chuỗi ngọn lửa đỏ tươi,
đốt cháy bùn, nhưng điều kỳ lạ là trong những ngày thường nó có thể
thiêu đốt trong mấy ngày mà không tắt ngọn lửa, vừa mới nổi lên đã nhanh chóng nhỏ dần.
Con cáo ba đuôi đang muốn tiếp tục phun ra lửa thì trong bùn đột
nhiên xuất hiện một chiếc đuôi xương, trong nháy mắt chém nó thành hai
nửa, An Bội chưa kịp phản ứng lại thì một chiếc đuôi xương khác đã quấn
lấy cổ hắn, cũng kéo hắn vào trong nước bùn.
Người đàn ông ục ịch giống như bị điên nhào vào trong nước bùn, muốn
tìm ra An Bội, nhưng ngoại trừ rác rưởi ra, đều không tìm thấy gì.
Anh ta lạnh hết cả sống lưng, kết thúc rồi, kết thúc rồi, An Bội Lâm
là hậu duệ trực hệ của gia tộc An Bội, là nhân vật quyền lực trong Âm
Dương Liêu, anh ta chết ở đây, hắn ta hoàn toàn xong đời rồi.
Hắn ta đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn: “Đào, đi xuống đào cho tôi, cho đến khi tìm được ngài An Bội mới thôi.”
Tôi lấy một nguyên đan ra, viên đan dược này khác với viên lần trước
tôi ăn, là trắng tinh khiết, không có một chút tạp chất nào, mùi hương
cũng càng thêm nồng đậm.
Chu Nguyên Hạo nói: “Không hổ là đan dược Quỷ Cốc Tử luyện, chất
lượng thuộc hàng tốt nhất, sau khi em ăn rồi, ít nhất có thể đột phá
gông cùm xiềng xích, đạt tới trung cấp tam phẩm.”
Trong lòng tôi vui sướng, đã rất lâu không thăng cấp, lòng tôi hoảng thật sự, lần này cũng coi như là không đến mất công.
Tôi cắn chặt răng, nuốt xuống.
Giống như lần trước, đan dược vào miệng là tan, tiến vào trong dạ
dày, giống như nổ mạnh, toàn thân tôi đều phảng phất như bị người đặt ở
trên lửa nướng BBQ, trong chiếc bụng nhỏ dường như có một đám lửa, khiến tôi đau đớn kịch liệt, lại lộ ra một ý loạn tình mê.
Tôi nghi ngờ trong nguyên đan này có phải bỏ thêm cái thành phần kích thích tình gì hay không.
Tôi nắm lấy cánh tay Chu Nguyên Hạo, trợn tròn mắt nhìn anh ấy, trong mắt tràn đầy cầu xin: “Nguyên Hạo, giúp tôi…..”
Lúc này, trong mắt tôi tràn ngập một màn sương mù mênh mông, khói sương quyến rũ, đôi mắt như tơ.
Tôi lúc này, tất nhiên là cực kỳ mị lực.
Chu Nguyên Hạo nhìn đôi mắt tôi, hô hấp trở nên dồn dập hơn.
Tôi biết, anh ấy cũng đã động tình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT