Mà Tích Cốc Đan, chính là đam dược trong truyền thuyết sau khi ăn một tháng không cần ăn cái gì, lão Quỷ Cốc Tử quả nhiên đã sắp xếp chu toàn, chỉ là không biết qua nhiều năm như vậy, dược tính của đan dược đó còn ở đây không.

“Khương Lăng.” Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên lấy ra mấy chiếc xiềng xích vỡ vụn từ ám cách dưới giường.

Hai chúng tôi đối diện nhìn nhau.

Tôi nhớ rõ, trước đây ở trong sơn động huyện Tùng Sơn tỉnh Tây Hà phát hiện quỷ quan, bên ngoài bó xiềng xích.

Dường như tôi đã hiểu ra điều gì, cúi đầu nhìn nhìn hộp đồng thau trong tay.

Không thể nào!

Chẳng lẽ hộp đồng thau này, chính là quỷ quan?

Trong hộp ngoại trừ đan dược ra, đều không có cái gì, căn bản không có Quỷ Vương bản mạng kết tinh.

“Chẳng lẽ thật sự có người lấy đi bản mạng kết tinh rồi?” Tôi kinh ngạc nói, “Nhưng, vì sao hắn cũng không lấy hai bình đan dược này đi?”

Tôi mở nắp ra, bên trong toà ra một mùi dược liệu nồng nặc, diệu hiệu của đan dược vẫn còn.

Phải biết rằng, đây chính là dược vật mà lão Quỷ Cốc Tử luyện chế ra, tu đạo sĩ nào sẽ không thích đồ của lão Quỷ Cốc Tử?



“Còn có một khả năng.” Chu Nguyên Hạo nhìn về phía tôi, “Bản mạng kết tinh vô cùng lớn mạnh, nó sinh ra quỷ vật, đã tu luyện tới một trình rất cao, tự hắn mở quỷ quan ra, lấy đi bản mạng kết tinh.”

Sau khi khiếp sợ, tôi bất lực ngã ngồi trên mặt đất, lại tốn công một hồi.

Đáng sợ nhất chính là, Quỷ Vương này làm nhiều việc ác, lại chạy đi, chuyện này sẽ gây ra hậu quả đáng sợ cỡ nào?

Chu Nguyên Hạo nhìn nhìn xiềng xích, nói: “Nhìn từ chỗ ăn mòn của vết đứt thì thấy, đã rất nhiều năm, ít nhất……” Anh ấy tự hỏi một chút, “Ít nhất hơn một nghìn năm đi.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, Quỷ Vương ở trong quỷ quan hơn một nghìn năm trước cũng đã ra, cho dù nó thật sự gây họa một phương, cũng sẽ không chờ tới bây giờ, nói không chừng đã sớm đã bị người tu đạo cổ đại diệt trừ rồi.

Đóng hộp đồng thau lại, biểu cảm trên mặt tôi càng đau khổ hơn.

Chuyện ngầm trong bảo vật này, người của âm dương liêu đều đã biết, nói không chừng người toàn thế giới đều đã biết, chúng tôi nói bên trong không có thứ gì, ai sẽ tin?

Đồ vật không tìm được, nhưng tai họa sau lưng, thật là xui xẻo cỡ nào.

Chu Nguyên Hạo cười cười, đè bả vai tôi: “Đừng căng thẳng, tuy rằng bọn họ biết dưới này có đồ, nhưng ai cũng không biết phía dưới có thứ gì.”

Tôi sửng sốt: “Ý của anh là?”

“Nơi này có một lọ một nguyên đan, tổng cộng ba viên, ở Hoa Quốc hiện nay, ba viên một nguyên đan, vẫn là thu cổ đại lớn mạnh tu sĩ luyện chế, chắc chắn coi như là bảo vật quan trọng. Chúng ta có thể giấu bên trong thạch thất, trước tiên dùng một nguyên đan thăng cấp, chờ thực lực của em thăng cấp rồi sau đó đi ra ngoài, đến lúc đó đều sẽ không có ai nghi ngờ.”

Tôi bất đắc dĩ gật gật đầu, tựa hồ cũng chỉ có thể làm như vậy.



Tôi nhìn thoáng qua một nguyên đan: “Lại phải chịu tội rồi.”

Chu Nguyên Hạo chớp chớp mắt, nói: “Không sao, tôi có thể giúp em.”

Tôi nhớ tới lần trước sau khi cắn nuốt một nguyên đan, làm bậy một phen với Chu Nguyên Hạo, lập tức đỏ mặt, nổi giận mắng: “Cút.”

Bên ngoài hồ, trời đã sáng, mọi người sắp đi làm đều kỳ lạ nhìn chiếc hồ, lúc này, có một đội thi công đang bơm nước từ trong hồ, mực nước đã giảm xuống gần mười mét.

Có người hỏi, thì nói là nước hồ đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, đang tiến hành công tác bảo vệ môi trường, lại cũng không có ai nghi ngờ.

Lúc này, bên cạnh một văn phòng của người quản lý trong một trung tâm mua sắm do phía Nhật Quốc kiểm soát, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đang ngồi trên chiếc ghế sofa xoay, nhìn ra mảnh đất bên ngoài cửa sổ, vừa hay nhìn thấy toàn bộ hồ.

Người đàn ông trẻ tuổi này rất đẹp trai, với vẻ ngoài hơi men, và phong cách của anh ta hơi giống nhân vật nam chính trong một bộ phim truyền hình Nhật Quốc.

Ở phía sau hắn ta, có mấy người đàn ông mặc vest đang đứng, tất cả mọi người hơi hơi cong eo, cực kỳ cung kính đối với người đàn ông này.

Người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng nói: “Khi nào mới có thể hút toàn bộ nước trong hồ?”

“Ngài An Bội, chúng tôi đã điều máy bơm tiên tiến nhất tới.” Một người đàn ông béo lùn mặc vest đen nói, “Có lẽ khoảng một giờ sau, nước có thể rút cạn.”

“Quá chậm.” Trong đáy mắt người đàn ông diêm dúa lòe loẹt tên là An Bội hiện lên một tia lạnh lẽo, “Đừng quên, các tu sĩ Hoa Quốc suy nghĩ tất cả mọi cách để ngăn chặn chúng ta, qua không bao lâu, bọn họ sẽ phát hiện đây là bút tích của chúng ta. Đến lúc đó, đồ vật dưới đáy hồ, chúng ta cũng đừng mong bắt được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play