Cũng không biết đã ngủ bao lâu, tôi đột nhiên cảm thấy có thứ lông
mềm mại đang cuộn trong váy tôi, mở mắt ra thì thấy, lại chính là Chu
Nguyên Hạo.
Anh ấy chui từ chăn lên, tách hai chân tôi ra, sau đó vùi mặt vào trong đó.
Tôi giống như một khúc củi khô lâu ngày, lập tức bốc cháy.
Chiến đấu kịch liệt giằng co hai tiếng đồng hồ, trong lúc chúng tôi
đã làm rất nhiều lần, cuối cùng cả hai chúng ta đều rất sung sướng. Sau
khi kết thúc, tôi ghé vào bộ ngực tinh tráng của anh ấy, hỏi: “Bọn
anh…….Không đánh nhau đấy chứ?”
Chu Nguyên Hạo đạm nhiên nói: “Không có.”
Tôi thực sự nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy là tốt rồi.” Tôi nói, “Tuy rằng hắn đả thương anh, nhưng hiện
tại kẻ địch của chúng ta là âm dương liêu, kẻ địch của kẻ địch, chính là bạn, không cần phải nội chiến ngay lúc này.”
Chu Nguyên Hạo không nói gì thêm, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của anh ấy chôn giấu rất nhiều tâm sự, người thông minh không hay chính điểm này,
tâm cơ quá sâu, nghĩ đến quá nhiều, sẽ đặc biệt mệt.
“Đúng rồi.” Tôi chuyển đề tài, lấy tấm bản đồ báu vật trong giá cắm
nến đồng thau ra, đưa cho anh ấy, giải thích chân tướng một chút, sau đó nói: “Nguyên Hạo, chúng ta đi kiểm tra nơi này, lần trước quỷ quan bị
người nửa đường chặn mất, lần này nhất định phải lấy được.”
Chu Nguyên Hạo cầm bản đồ nghiên cứu một hồi, còn tìm không ít tư
liệu trên mạng, sau đó nói với tôi: “Địa danh cổ đại có sự thay đổi rất
lớn với địa danh hiện đại, tôi tra cứu một hồi, nơi này lúc ấy là một
ngọn núi khâu, nhưng hiện tại đã thành một thành phố rồi.”
Tôi ngây ngốc, nếu như là núi sâu rừng già thì tiện hơn, nhưng thành
phố thì phiền phức lắm, nếu như đào hố săn kho báu thì chẳng mấy chốc sẽ thu hút dân chúng khắp Hoa Quốc.
Anh ấy tìm được tấm bản đồ Google từ trên mạng tìm: “Theo địa hình, nơi cất giấu quỷ quan, ở chỗ này.”
Anh ấy vươn ngón trỏ chỉ vào một điểm trên bản đồ Google, “Điều bất
hạnh chính là, thế hệ này, là quảng trường Vạn Đạt, cũng là con phố
thương mại sầm uất nhất Hoài Nam.”
Tôi càng thêm đau đầu, vốn đang cho rằng vận khí của mình không tồi, không ngờ rằng nơi này còn có một cái hố to chờ tôi chứ.
Chu Nguyên Hạo an ủi tôi nói: “Cho dù như thế nào, đi xem đã rồi hẵng nói, quỷ quan là chí bảo, cho dù bị người khắp thiên hạ biết, chúng ta
cũng nhất định phải lấy được.”
Tôi gật gật đầu, tôi hiểu đạo lý những người có thứ quý giá trong
người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại, nhưng vì sợ
đông sợ tây, nhìn thấy bảo vật cũng không dám lấy, vậy tu hành làm gì?
Chi bằng ở nhà trải qua ngày tháng với chồng con ở nhà thì hơn.
Chúng tôi nghỉ ngơi nửa ngày, lại xin nghỉ trên trường, lần này lý do rất đầy đủ, bệnh tình lặp lại, tiếp tục xem bệnh.
Có lẽ đến lúc đó tôi trở về, lại sẽ được toàn bộ thầy cô giáo sinh viên thân thiết ân cần hỏi thăm lần nữa.
Khu thương mại Hoài Nam cách thành phố Hà Thành cũng không xa, chúng
tôi lái xe bốn tiếng đồng hồ, tiến vào khu thương mại Hoài Nam.
Chúng tôi đi đến quảng trường Vạn Đạt, thời điểm lúc đó là chạng vạng có nhiều người nhất trong ngày, tôi hồi tưởng lại bản đồ, bản đồ cho
thấy có một con lạch gần nơi chôn quỷ quan, bây giờ đã hơn hai nghìn năm trôi qua, giờ biển sớm đã thành bãi dâu, con lạch nhỏ kia tự nhiên sớm
cũng đã không còn nên càng khó tìm hơn.
Chúng tôi dạo xung quanh một vòng ở quảng trường, đều không phát hiện được thứ gì, có chút nhụt chí, Chu Nguyên Hạo dắt tôi đến nhà hàng ăn
cơm, chúng tôi ngồi ở bên cửa sổ, ăn đến một nửa, anh ấy bỗng nhiên chỉ
vào ngoài cửa sổ, nói: “Khương Lăng, em nhìn xem.”
Tôi nghiêng đầu đi thì thấy, lập tức ngây người, phía sau nhà hàng,
là công viên giữa phố, công viên tuy nhỏ nhưng cây cối tươi tốt. Giữa
những tán lá xanh mướt, tôi mơ hồ nhìn thấy một hồ nước nhỏ.
Chúng tôi vội vàng ăn xong cơm, đi vào công viên giữa phố, bên trong
con hồ nhỏ trồng đầy hoa sen, lúc này một khung cảnh khô héo, chỉ còn
lại vài chiếc lá sen héo rũ đứng trơ trọi trong nước.
Ven hồ có một tảng đá rất lớn, trên đó có khắc ba chữ lớn chưa hiểu nghĩa màu đỏ, bên cạnh đó là phần giới thiệu về hồ.
Trên tảng đá nói, hồ này đã có lịch sử hơn hai nghìn năm, trước đây
vốn là một con suối nhỏ, nước chảy qua hai thôn, người dân ở các thôn
đầu nguồn thường thường chặt suối dẫn nước về ruộng nhà mình, các làng ở hạ lưu không có nước.
Hai làng thường xảy ra tranh giành nguồn nước dùng binh khí đánh nhau, đã chết không ít người.
Có một lần, có một vị tiên đi du lịch đến đây, thấy hai làng đang
dùng binh khí đánh nhau liều mạng dữ dội, âm thanh của ông ấy như tiếng
chuông hét lên một tiếng, dân chúng hai bên đều dừng tay.
Vị thần tiên kia hỏi rõ nguyên nhân, nói, vì một cái dòng suối nhỏ,
anh xem ba ngày hai người dùng binh khí đánh nhau đánh chết người, có
đáng không?
Những thôn dân đó nói, nếu không có nguồn nước, hoa màu của bọn họ sẽ chết héo, mà bọn họ cũng sẽ bởi vì đói khổ lạnh lẽo mà chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT