Anh ấy lấy ra một tờ giấy có in hai bức tranh, tôi chỉ vào một trong những bức tranh sơn thủy và nói: “Đây là của em” “Trong hồ sơ dự thi năm đó, bức tranh này mới để tên của em” Anh ấy chỉ vào bức tranh tĩnh vật còn lại.

Bức tranh kia nhìn rất bình thường, luận về sử dụng màu sắc hay kỹ thuật vẽ tranh cũng đều kém xa so với bức tranh của tôi.

“Làm sao có thể!” Tôi kích động hét lên: “Em chưa từng nhìn thấy bức tranh này bao giờ!”

Anh ấy ấn vào vai tôi để giữ cho tôi không quá kích động, sau đó chỉ vào bức tranh của tôi và nói: “Bức tranh của em để tên của một thí sinh khác tên Hà Giang Thu Uyên”

Tôi đã vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn mù mịt trước tin tức này và cả nửa ngày không thể lấy lại tinh thần.

Tôi biết Giang Thu Uyên. Hồi đó, cô ta học hội họa cùng một giáo viên mỹ thuật với tôi. Năng lực của cô ta rất bình thường. Giáo viên nói rằng cô ta có thể được nhận vào một trường đại học địa phương là đã quá tốt rồi Sau đó, tôi trượt trường đại học lý tưởng, cũng không để ý đến người khác, Chu Nguyên Hạo nói với tôi rằng cô ta năm đó đã được nhận vào Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia, hiện tại cô ta được giữ lại với tư cách là giáo viên hướng dẫn của Học Viện Mỹ thuật.

Cô ta thực sự đã hoán đổi bức tranh của tôi!

Tôi chợt nhớ đến một chuyện: Khi kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó sắp diễn ra, giáo viên đã nói với tôi rằng đừng vẽ quá đẹp trong kỳ thi, phỏng chừng có thể đủ đậu kỳ thi là được rồi, nếu không bức tranh sẽ bị người ta hoán đổi.

Tôi vào thời điểm đó đã không để ý đến, dù sao cũng là kỳ thi vào Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia, nếu tôi sẽ không tốt thi rớt thì làm thế nào?

Giờ nghĩ lại, giáo viên kia chắc đã biết chuyện gì đó rồi.

Hay đây là quy tắc ngầm bất thành văn lâu đời rồi?

Gia đình của Giang Thu Uyên rất giàu có, bổ của cô ta là một đại gia bất động sản. Khi còn học trung học, cô ta đã đến trường bằng xe Ferrari mỗi ngày.

Vì vậy, cô ta cũng có tiền để mua cơ hội đến trường.

Tôi run rẩy cả người, nước mắt chảy ra tuyệt vọng ôm Chu Nguyên Hạo mà gào khóc.

Sự không cam lòng tích tụ bao nhiêu năm nay đều trút hết ra vào lúc này, tôi khóc cho đến khi run rẩy, nước mắt thấm ướt ga trải giường.

Một lúc lâu, khi tôi đã khóc đến mệt mỏi, anh ôm tôi và nhẹ nhàng nói: “Bây giờ em cảm thấy tốt hơn chưa?”

Tôi nắm chặt lấy cổ áo anh, tôi không có tiền, không có quyền, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé đến không thể nhỏ hơn được nữa, nhưng mà những người kia lại giàu có và quyền lực, lại cướp lấy cơ hội duy nhất để đổi đời của những người nghèo như chúng tôi!

Nếu không phải có Chu Nguyên Hạo, e rằng cả đời này chân tướng của năm đó cũng không thể biết được, cả đời sẽ sống trong hối hận, tự trách mình đã vẽ không được đẹp bằng người ta.

“Tôi muốn trả thù” Tôi nghiến răng nói: “Giang Thu Uyên đã thay đổi số phận của tôi và hủy hoại cuộc đời của tôi, tôi muốn làm cho cô ta phải trả giá.”

Anh gật gật đầu: “Mối hận thù chắc chắn phải trả. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ chưa vội, thật ra thì hiện tại, em còn có chút phiền phức nhỏ”

Chưa kịp dứt lời, cánh cửa đã bị bật mở, một nhóm người xông vào.

Tôi cau mày, lại là người nào vậy?

Bây giờ tôi đang có tâm trạng tồi tệ, những người này thực sự đến để kiếm chuyện.



Tất cả những người đến đều là đàn ông cao lớn vạm vỡ, bọn họ hầu hết đều cạo trọc đầu, mặc đồ thể thao, chân đi giày thể thao, đeo một sợi dây chuyền vàng dày bằng ngón tay cái trên cổ và một sợi dây sáng bóng đeo ở thắt lưng.

Rõ ràng là cải trang anh Bảo.

Ở khu Tây Nam chúng tôi, xã hội đen đều xưng là anh Bảo.

Chu Nguyên Hạo là ma, hiện tại anh không có hiện thân, bởi vậy chỉ những ai có đôi mắt âm dương mới có thể nhìn thấy anh thôi.

Ngay khi những anh Bảo này vừa đến đã được đào tạo bài bản xếp hàng dọc hai bên, rồi sau đó một người đàn ông bước vào.

Khi nhìn thấy hắn ta, người tôi run lên.

Tôi vừa mới xem bộ phim kinh dị hành động trực tiếp của hắn ta.

Hắn ta là Lâm Thương, anh Lâm, Lâm Thương này hơn ba mươi, gần đến bốn mươi tuổi, nhìn dáng vẻ bề ngoài mà nói hắn ta cũng được gọi là bảo dưỡng không tồi, chẳng qua là toàn thân tỏa ra tà khí cùng sát khí.

Không biết bao nhiêu người đã chết trong tay hắn ta rồi.

. Nhưng ở bên người hắn ta, không hề có một con ma oán nào.

Hồn ma rất sợ sát khí trên người nên hồn ma thường rất sợ lại gần những tên đồ tể. Ở đây chúng tôi cũng có phong tục, trẻ con trong nhà thường đau ốm, khó nuôi, thường sẽ nhận đồ tể làm bố nuôi, dùng sát khí trên cơ thể của hắn ta để trấn áp yêu ma quỷ quái đang quấy rối.

Có đôi khi, ngay cả hồn ma cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu mà thôi.

“Cô là Khương Lăng à?” Hắn ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt tà mị, khiến tôi dựng cả tóc gáy.

Bọn họ không nói một lời đã đột nhập vào đây, tôi còn không kịp thay quần áo, trên người chỉ đang mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông.

Bộ váy ngủ này thực sự là khá bảo thủ, màu hồng, có viền kiểu lá sen, nhưng mà cổ hơi rộng lộ ngực hơi nhiều, Thời gian gần đây, ngoại hình của tôi trở nên xinh đẹp hơn, vóc dáng cũng được cải thiện, bộ ngực của tôi cũng lớn hơn một cỡ, chỉ lộ một nửa ngực và khe hở ở giữa khá sâu.

Tôi vội vàng kéo cổ áo lên và nói: “Chính là tôi, anh đây là?”

Tôi không dám nói rằng tôi biết hắn ta, tập hồ sơ đó đã được Chu Nguyên Hạo cất đi kịp thời, nếu không thì nguy rồi.

“Lâm Thương”

Miệng tôi giật giật hai lần: “Anh Lâm, nghe danh tiếng đã lâu”

Hắn ta chậm rãi đi tới trước mặt tôi, ánh mắt quét qua ngực, tôi có cảm giác giống như bị rắn độc đang rình mồi, nổi hết da gà.

“Tôi không ngờ một người mở cửa hàng bán vòng hoa lại có dáng vẻ đẹp như vậy.” Hắn ta kéo khóe miệng: “Tôi sẽ cho cô cơ hội trở thành người phụ nữ của tôi, cô thấy thế nào?”

Tôi đã sợ đến mức suýt ngất xỉu, làm người phụ nữ của hắn ta sao? Chết còn tốt hơn!



“Tôi, tôi có bạn trai rồi.” Tôi vội vàng nói.

Hắn ta cười lạnh một tiếng: “Cô có biết hôm nay tôi đến đây để làm gì không?”

Hắn ta đã đến quá gần, tôi lùi lại một bước, cắn răng và nói: “Anh đến đây để cảnh báo tôi, yêu cầu tôi ngậm miệng lại”

Hắn ta lạnh lùng nói: “Giết cô diệt khẩu không phải tốt hơn sao?”

“Bây giờ anh đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhiều người đang chờ đợi để bắt được nhược điểm của anh, anh sẽ không tùy tiện giết người đầu” Tôi nói.

Hắn ta nở nụ cười: “Cô rất thông minh, nhưng người phụ nữ thông minh thì sẽ không sống được lâu đâu.”

Trên trán tôi lấm tấm mồ hôi lạnh, cổ kéo ra một nụ cười: “Anh Lâm, tối hôm đó tôi chỉ là đi gửi ít giấy tờ cho công ty Hoa Anh Đào, hàng đưa đến nơi liền rời đi, không nhìn thấy gì hết.”

“Ô?” Hắn ta cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia hung tợn: “Cô không có nhìn vào trong công viên sao?”

Tôi nói: “Trời cũng đã muộn, tôi còn là một phụ nữ, sao lại dám loanh quanh ở bên ngoài chứ, nếu gặp phải cướp của cướp sắc thì không phải thảm quá rồi hay sao?”

“Vậy sao? Xem ra cô rất thức thời đó nhỉ” Hắn ta đưa tay chạm vào eo của tôi, bỗng nhiên, hắn ta thu tay lại đột ngột, ngạc nhiên nhìn tôi.

Chu Nguyên Hạo đưa tay bẻ gãy đầu ngón tay hắn ta.

Ngón tay đã đụng vào tôi.

Tôi nhìn hắn ta rồi chợt mỉm cười: “Anh Lâm, đêm đó là ngày đại hung, nếu tôi có thể còn sống trở về, hiển nhiên cũng có chút bản lĩnh. Tôi không dám nói là rất lợi hại, nhưng khả năng tự bảo vệ mình thì không có vấn đề gì đâu.”

Nhìn thấy vẻ mặt méo mó của hắn ta, tôi lại nói: “Anh Lâm, hiện tại anh phải giải quyết rất nhiều việc, sao lại bận tâm đến việc tôi mở cửa bán vòng hoa làm gì? Anh nói có đúng không?”

Hắn ta cười hung ác và nói: “Tôi chỉ là gặp một chút rắc rối nhỏ, chờ tôi giải quyết xong rồi, tôi sẽ lại tìm đến cô.”

Mắt hắn ta nhìn từ ngực tôi đi xuống, đến chỗ nào đó, quét qua nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ nếm thử chút tư vị của cô mới được.”

Nói xong, hắn ta xua tay: “Chúng ta đi thôi.”

Hắn ta dẫn theo mọi người nhanh chóng rời đi, bỏ lại cánh cửa cuốn đã bị phá hủy.

Chu Nguyên Hạo ở phía sau tôi sắc mặt trầm xuống: “Hắn ta sẽ không có cơ hội nữa đâu”Có thể thấy hiện tại anh ấy đang rất nóng.Tôi thở dài và gọi người đến sửa cửa, trong tháng nay cửa nhà tôi đã bị hỏng mấy lần.Tôi và Chu Nguyên Hạo sống trong thế giới hai người ở cửa hàng hai ngày nay, cũng chỉ nhận một vài đơn đặt hàng để làm người giấy, tuy nhiên tôi không giao hàng nữa mà khách hàng tự đến lấy, để tránh không phải gặp sự việc thần bí.Nhưng nếu tôi không đụng chạm đến những sự việc thần bí, những sự việc thần bí cũng vẫn sẽ tìm tới cửa.Sáng sớm hôm nay, tôi vừa mới thức dậy, định ra ngoài mua bánh bao để ăn sáng, vừa đi ra ngoài thì thấy một chiếc Porsche Cayenne đậu trước cửa, một người từ trên xe bước xuống.Là một người quen.“Kha Duy Ngôn?” Ngay khi tôi nhìn thấy anh ta thì đã biết không có chuyện gì tốt lành.“Khương Lăng” Kha Duy Ngôn vẻ mặt buồn bực nói: “Nhà của tôi xảy ra chuyện rồi.”“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

“Bố tôi bị bệnh.”

“Bị bệnh thì đưa đến bệnh viện chứ sao? Tôi khó hiểu nói: “Tôi cũng đâu phải là bác sĩ.”

“Gia đình chúng tôi có bác sĩ riêng, năng lực thuộc top đầu cả nước. Bọn họ không tìm thấy vấn đề gì. Họ đều nói bố tôi rất khỏe mạnh.” Kha Duy Ngốn cau mày: “Tôi cũng mời một vài thầy cúng, bọn họ nói rằng bố tôi đã bị trúng tà, nhưng không ai có thể cứu chữa được. Hiện tại bố tôi bị bệnh đau tim phát tác, ông ấy bây giờ vẫn còn đang nằm trong ICU”

Quả nhiên không có chuyện gì tốt mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play