Trong mắt anh ấy, đã không còn thất tình lục dục của con người, chỉ có dục vọng giết chóc vô tận.

“Chết đi!” Anh ấy nổi giận gầm lên một tiếng, cuộn chặt tay, một ngọn lửa màu xanh lá đột nhiên thiêu lên, bao vây lấy nắm đấm của anh, hung hăng lao về phía đầu của Tư Không Uy Viễn.

Tôi có chút không đành lòng nhìn,sau khi biết chuyện lúc xưa của lão tổ tông Trân Nương và hắn, tôi đều có chút đồng cảm với hắn.

Đùng!

Một tiếng vang lớn, bên trong chiến trường bốc lên một ngọn lửa màu xanh lá, ngọn lửa bay lên rất cao, sau khi ngọn lửa đó tắt, tôi nhìn xuống mặt đất, lại có thể nổ tung thành một cái hố to, hoa cỏ cây cối xung quanh tất cả đều bị đốt trụi.

Nhưng, nơi đó không có người.

Tư Không Uy Viễn người đâu?

Là bị địa ngục hỏa trực tiếp thiêu thành tro tàn, hay là trốn thoát rồi?

Tôi đang nghi vấn đầy mình, bỗng nhiên thấy Chu Nguyên Hạo đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

Ánh mắt kia khiến trong lòng tôi lộp bộp một chút, da đầu tê dại.



Ánh mắt thật là xa lạ, thật là khủng khiếp áp lực, tôi không có một chút dũng khí nào đối mặt với anh ấy, chỉ muốn xoay người bỏ chạy.

Bỗng nhiên, tốc độ của anh ấy cực nhanh, trong nháy mắt tới trước mặt tôi, nắm lấy hai vai tôi, đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

“Nguyên, Nguyên Hạo, anh mau tỉnh lại.” Tôi kêu lên, “Anh làm tôi đau!”

Chu Nguyên Hạo không có bất kỳ phản ứng nào, từ trong ánh mắt anh ấy, tôi chỉ nhìn thấy một thứ- dục vọng.

Dục vọng giết chóc, cùng với loại dục vọng này.

Anh ấy tẩu hỏa nhập ma sao?

“Chu Nguyên Hạo!” Tôi bị hắn sợ tới mức la to, “Mau tỉnh lại! Tôi là Khương Lăng mà!”

Động tác của Chu Nguyên Hạo dừng một chút, nhưng cũng chỉ là dừng một chút, anh ấy hung hăng đè tôi trên mặt đất, lưng của tôi đánh vào mặt đất một cách thô bạo, đụng vào phổi, tôi ho khan mãnh liệt.

Anh ấy lại không thương hương tiếc ngọc một chút nào, trực tiếp hung ác xé quần áo tôi xuống, cởi quần tôi, tách hai chân tôi ra, mang theo một khẩu súng, chuẩn bị tiến vào.

“Không!” Tôi thất thanh hét lớn, chính vào ngay lúc này, trong không trung bỗng nhiên có một âm thanh uy nghiêm nổ vang.



“Ong sao đâu bái mễ hồng!”

Đây là sáu chữ đại minh chú của Quan Thế Âm Bồ Tát!

Chu Nguyên Hạo giống như được khai sáng, cơ thể đột nhiên hơi run rẩy, ánh sáng màu đỏ trong mắt nhanh chóng biến mất, cơ thể nghiêng vẹo trượt xuống khỏi người tôi, ngã trên mặt đất, tiếp theo hóa thành một sợi khói xanh, chui vào bên trong ngọc bội của tôi.

Tôi nắm ngọc bội, nhìn bốn phía xung quanh, cao giọng nói: “Đức tin đại sư, là ngài sao?”

Không có người trả lời, bốn phía một mảng tĩnh mịch, đến cả một tiếng côn trùng kêu vang đều không có.

Tôi cầm ngọc bội, chắp tay trước ngực, hành lễ trong hư không, cao giọng nói: “Cảm ơn đại sư cứu chúng tôi một mạng.”

Vẫn cứ không có người đáp lại, nhưng tôi vẫn nghiêm túc dập đầu.

Lúc này, có mấy âm thanh xé gió truyền đến, tôi nhìn thì thấy, là Lý chưởng môn và các trưởng lão của Hoa Sơn tới. Tôi vội vàng đi lên nghênh đón, Lý chưởng môn nhìn xung quanh, nhăn mày lại: “Vừa rồi tôi cảm giác được có quỷ vật lợi hại chiến đấu với cương thi, bọn họ đâu?”

Tôi mặt không đổi sắc nói: “Quỷ vật lợi hại kia là quỷ nô của người Nhật Quốc, mang từ Nhật Quốc sang, vừa rồi bọn họ đã đồng quy vu tận.”

“Đồng quy vu tận?” Mọi người đều kinh ngạc, “Cương thi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play