Từ sau khi bố qua đời, tôi không còn khóc giống như vậy.
Chu Nguyên Hạo thở dài khe khẽ, duỗi tay ôm lấy tôi, anh ấy dùng hết
sức ôm chặt lấy bả vai tôi, hôn lên mái tóc trên đỉnh đầu đen nhánh,
thấp giọng nói: “Rất xin lỗi, Khương Lăng, là tôi quá ích kỷ. Tôi không
nên kéo em vào trong thế giới của tôi như vậy, khiến em cuốn vào những
chuyện này, lẽ ra em nên có một cuộc sống bình yên. Nhưng ……”
Anh ấy bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng vừa nghĩ đến em yêu người đàn ông
khác, trở thành vợ của người đàn ông khác, sinh con đẻ cái cho hắn, nghĩ đến người ôm em không phải là tôi, tôi đã ghen ghét đến phát điên.”
“Khốn kiếp!” Tôi vừa khóc vừa tức giận mắng.
Anh ấy ôm tôi càng chặt hơn nữa.
Chính vào ngay lúc này, bỗng nhiên một tiếng vang ầm lớn, cơ quan
khởi động, cửa đá lại chậm rãi mở ra, người bên ngoài trợn mắt há hốc
mồm nhìn chúng tôi đang ôm nhau chúng tôi.
Ngoại trừ ba anh em nhà họ Diệp ra, Trương Hoằng Thái và Uông Lạc
cũng tới, Uông Lạc miệng tiện cười nói: “Ay da, có phải bọn tôi tới
không đúng lúc hay không? Cần bọn tôi lui ra ngoài, cho hai người thân
thiết với nhau trong chốc lát không?”
Tôi vội vàng chui ra khỏi lồng ngực của Chu Nguyên Hạo, lau nước mắt, Uông Lạc tiếp tục nói: “Em họ, sao em lại làm cho cô gái nhà người ta
khóc vậy? Khương Lăng, tới đây, nói cho tôi, có phải cậu ta bắt nạt cô
hay không? Tôi giúp cô trừng trị cậu ta.”
Mặt tôi không biểu cảm, nói: “Tôi bị dọa khóc không được sao?”
Uông Lạc cười xì một tiếng: “Khương Lăng, cô thật hài hước.”
Diệp Vũ Lăng trầm xuống nói: “Xác sống đâu? Giải quyết xác sống trước rồi nói.”
Tôi tiếp tục mặt không biểu cảm nói: “Đã giải quyết xác sống rồi.”
“Hả?” Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, “Chỉ có hai người các cô giải quyết sao?”
Tôi kể lại chi tiết chân tướng một lần, chỉ là không nói cho bọn họ,
cửa đá là Chu Nguyên Hạo cố ý đóng, cũng che giấu chuyện yêu đan. Chỉ
nói sau khi chúng tôi bị giam ơi trong nhà mồ, bất ngờ phát hiện một con đường vào mộ, sau đó tìm được một cây hoa mai nở mấy trăm năm mà không
chết, hoa mai do thực chất là một hoa yêu thành tinh, là người yêu của
chủ nhân ngôi mộ, sau đó hai người cùng nhau độ hóa, hoa mai cũng đã
biến thành bột mịn.
Mọi người nghe xong trợn mắt há hốc mồm, không ngờ rằng bên trong con đường vào mộ hiểm nguy trùng trùng, lại còn trình diễn một màn tình yêu không đáng có giữa người với yêu.
Hai người Trương Hoằng Thái và Uông Lạc đi lên kiểm tra thi thể trong quan tài một chút rồi nói: “Oán khí của xác chết đã tiêu tán, khóa hồn
đinh trên đầu cũng đã lấy ra, chỉ là một thi thể bình thường, không được bao lâu sẽ hư thối, không cần lo lắng.”
Lúc này, Diệp Vũ Hoàng nhạy bén nói: “Chi bằng, chúng ta đến chôn cất của nhà mồ nhìn xem?”
Mọi người thoáng nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra,
trong lăng mộ của hoàng tộc tôn thất cổ đại như thế này, nhất định sẽ có rất nhiều thứ tốt. Vàng bạc châu báu thật ra chỉ là thứ yếu, chủ yếu là có vật linh, có ích rất lớn cho người tu đạo.
Trương Hoằng Thái nghiêm trang nói: “Một khi đã như vậy, thì đều đi
xem đi, nói không chừng nhà mồ kia còn có yêu ma quỷ quái khác, lại đả
thương con người thì không hay.”
Trong lòng tôi thầm nói, rõ ràng chính là muốn đi tìm bảo bối, còn
lời lẽ chính đáng như vậy, quả nhiên danh môn chính phái chính là không
giống nhau.
Chúng tôi lại đi vào bên trong nhà mồ kia một lần nữa, căn phòng chứa đầy những vật chôn theo làm chúng tôi lóa mắt.
Mọi người tìm kiếm linh khí bên trong, Trương Hoằng Thái tìm ra một
con dao lá liễu từ trong một đống vũ khí, trên thân dao quanh quẩn một
luồng sát khí nhàn nhạt, tuy rằng so ra thì kém với Long Tuyền bảo kiếm
của anh ta, nhưng cũng có vài phần linh tính.
Uông Lạc chọn một viên ngọc cổ, Diệp Vũ Lăng chọn một chiếc nhẫn ngọc, và Diệp Vũ Kỳ và Diệp Vũ Hoàng, cũng đều có thu hoạch.
Ánh mắt tôi đảo qua đống vật bồi táng, bỗng nhiên nhìn thấy một chuỗi tourmalin, đôi mắt tourmalin sáng trong, mang theo vài phần linh khí,
nên có một vòng tròn huỳnh quang mờ trong ánh sáng.
Chu Nguyên Hạo thì chọn một viên đá màu đen, viên đá nằm ở trong góc
không sáng một chút nào, cũng không có linh khí, anh ấy lại trân trọng
cất nó vào trong lòng ngực.
Trương Hoằng Thái nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: “Đó là đá âm phong sao?”
Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt gật gật đầu, Diệp Vũ Hoàng lắp bắp kinh hãi, nhịn không được nói: “Đá âm phong là đồ vật của tầng thứ nhất địa ngục, dương gian rất khó nhìn thấy, là bảo vật hiếm có.”
Vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng Diệp Vũ Kỳ kêu gào nói: “Bảo vật tốt như vậy, e rằng các người không nên độc hưởng chứ? Ai biết được trước
đó các ngươi còn cướp được thứ gì, nói không chừng còn tốt hơn cái này
ấy chứ.”
Diệp Vũ Lăng giận dữ, tiến lên hung hăng tát Diệp Vũ Kỳ một bạt tai,
lúc này Diệp Vũ Kỳ nhất thời sợ ngây người: “Chị, sao chị có thể dám
đánh tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT