Tôi trực tiếp thả tướng quân Kim Giáp ra, nó bay lên không trung, hoa văn trên lưng phát ra một ánh sáng màu vàng, những con trùng cổ giống
như thủy triều lao về phía chúng tôi tựa hồ đã nhận ra nguy hiểm, tất cả chen lấn lùi về phía sau, tẩu thoát nhanh hơn lúc chúng đến.
Nhưng những con trùng cổ này, tất cả đều được tẩm bổ oán khí của
những người sống sờ sờ ăn nội tạng mà chết, trong cơ thể tích tụ oán khí mãnh liệt, là thứ đồ ăn mà tướng quân Kim Giáp thích nhất, nó sao có
buông tha cho nhiều mỹ thực như vậy đến miệng mà còn chạy trốn.
Nó bắt đầu nhanh chóng phân tách, một chia thành hai, hai chia làm
bốn, không đến vài giây liền hóa thân ra vô số bọ cánh cứng màu vàng,
sau đó đuổi theo những con trùng cổ.
Mỗi một con tướng quân Kim Giáp đều to chừng nắm tay, một miếng là có thể ăn luôn vài con trùng cổ.
Lập tức bên trong con đường vào mộ chỉ có âm thanh ríu rít nhấm nuốt, nghe có chút giống với âm thanh khi tôi còn nhỏ nuôi những con tằm, bỏ
chúng nó vào trong cái rây có phủ lá dâu, chúng nó điên cuồng gặm lá
dâu, chính là âm thanh này.
Vốn dĩ có rất nhiều con trùng cổ không thể đếm được, không đến mười
phút đã bị tướng quân Kim Giáp toàn bộ ăn sạch sẽ, nó đánh cái ợ, bay về trong cơ thể của tôi, bắt đầu o o đánh một giấc sau, có lẽ không thể
thức dậy dăm ba bữa .
Tôi không nói gì lắc lắc đầu, tướng quân Kim Giáp này, cũng quá không đủ nghĩa khí, chỉ lo ăn, ăn no thì ngủ, cũng mặc kệ lúc sau nếu như tôi gặp nguy hiểm, thì phải làm sao.
Chu Nguyên Hạo tiếp tục dắt tôi vào bên trong, đi được khoảng hai
mươi mét, lại đến trước một cửa mộ, phía trên cửa mộ kia điêu khắc một
cây hoa mai.
Cây hoa mai kia được khắc vô cùng đẹp, sinh động như thật, trên nhánh cây từng đóa hoa mai nở rộ, giống như mỹ nhân, hương thơm hé mở, phong
cảnh kiều diễm, toàn thân, không một chỗ nào là không đẹp.
Có thể thấy được, người điêu khắc nó, gửi gắm tình cảm thắm thiết cỡ nào.
“Khương Lăng, em lui về phía sau hai bước.” Chu Nguyên Hạo cầm một hộp chu sa từ chỗ tôi, nói.
Tôi theo lời lui về phía sau, anh ấy dùng chu sa vẽ phù văn lên trên
cửa, nhưng một lát, đã vẽ ra tám phù văn, anh nói: “Những phù văn này
tượng trưng cho âm dương bát quái, không bàn mà hợp ý nhau ngũ hành chi
số, tương sinh tương khắc, không được vẽ sai một cái nào, nếu không cửa
mộ vĩnh viễn đều không thể mở ra.”
Vẽ xong phù văn cuối cùng, hai tay anh ấy kết mấy thù quyết, sau đó
chỉ về phía cửa mộ, cao giọng nói: “Âm dương ngũ hành, Thái Cực bát
quái, thiên địa có nói, vạn vật tự sinh. Mở!”
Từ “mở” vừa ra khỏi miệng, trong ngón tay liền bắn ra một luồng ánh
sáng, đánh vào trung tâm của tám phù văn, sau đó tám phù văn đều sáng
lên, bắt đầu chuyển động nhanh chóng, càng lúc càng nhanh, nhanh đến độ
không nhìn thấy rõ, chỉ còn lại có một quầng sáng màu vàng.
Bỗng nhiên, phù văn kia chợt dừng lại, cửa mộ liền run rẩy một chút,
lại rơi xuống rất nhiều tro bụi cát đất, sau đó liền chậm rãi mở ra, cửa đá dày đến nửa thước lại có thể mở một cách không rõ ràng, như thể
không có trọng lượng.
Tôi dùng ánh sáng đèn pin chiếu rọi vào bên trong, đôi mắt lập tức
sáng ngời, trong mắt hiện lên hình đô la, hận không thể lập tức xông vào cướp một phen.
Gian nhà mồ này cũng không lớn, chỉ có hai mươi mét vuông, lại cất
giấu đầy đủ loại đồ vật đáng giá nhất, ví dụ như vàng bạc châu báu, ví
dụ như đồ cổ tranh chữ, cái gì cần có đều có, làm tôi không kìm được
hung hăng thầm mắng tên chủ nhân của bia mộ kia một trận.
Người có tiền tài giỏi nhỉ.
Tôi đang tức giận bất bình, lại đột nhiên phát hiện ở giữa nhà mồ, có một cái bàn nhỏ hình tròn, trên mặt bàn đặt một cái hộp gấm màu đỏ.
Thứ được trân trọng như vậy mà lại được đặt một mình, nhất định là
một bảo bối khó có được nhất, tôi lập tức dùng lực lôi kéo khống chế
được hộp gấm kia, làm nó bay về phía tôi.
Hộp gấm ổn định vững chắc dừng ở trong tay của tôi, tôi mở nắp hộp ra, một mùi hương nồng nặc của hoa mai xộc vào.
Trong hộp là một viên ruby, còn là một viên ruby có hình dạng hoa mai.
“Thật xinh đẹp!” Tôi không nhịn được vươn tay cầm nó lên.
“Dừng tay.” Chu Nguyên Hạo hét lớn một tiếng, nhưng đã quá muộn, từ
trong viên ruby dường như một dòng nước lũ chạy trên cánh tay tôi, trong nháy mắt chui vào đầu tôi, sau đó ầm ầm nổ tung.
Từng cảnh vật hiện lên trước mắt tôi.
Đó là vào mấy trăm năm trước giữa triều nhà Minh, một vị cháu của hoàng tộc tôn thất đặc biệt yêu thích hoa mai.
Tôn thất của thời nhà Minh, đều là người phú quí nhà hạ, vị thiếu
niên này tuổi còn trẻ, không thích thơ từ ca phú, không thích con gái
dịu dàng xinh đẹp, cũng không thích vàng bạc châu báu, chỉ thích hoa
mai, thậm chí thích hoa mai đến mức si cuồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT