Diệp Vũ Lăng nói: “Trong các bia mộ thông thường, hoặc là viết về cuộc đời của chủ nhân ngôi mộ, hoặc là người chết trực tiếp vào mộ, không ngờ rằng vị chủ nhân của bia mộ này có tình cảm đến vậy.”

Chúng tôi vòng qua bia mộ, đi vào con đường bên trong lăng mộ, con đường vào lăng mộ làm bằng đá xanh, đang đi, bước chân của Diệp Vũ Lăng bỗng nhiên dừng lại, nói: “Phía trước có người.”

Ta sợ hãi kinh ngạc, lập tức rút kiếm gỗ đào ra, đám người Diệp Vũ Kỳ cũng lấy vũ khí ra.

Diệp Vũ Lăng lặng lẽ bước lên phía trước hai bước, giơ bật lửa lên cao, không ngờ rằng lửa của bật lửa này không lớn lắm, lại có thể chiếu ra ngoài rất xa.

Sâu trong con đường vào lăng mộ, quả nhiên nhìn thấy hai bóng người.

“Từ từ.” Tôi nói, “Đó không phải là người.”

Chúng tôi bước đến gần, mới thấy rõ đó là một đôi tượng đá, giống như là một đôi thị nữ, điêu khắc sinh động như thật, cũng không biết là xuất thân từ bút tích của vị đại sư nào, đến cả lông mày, sợi tóc đều điêu khắc cực kỳ tinh tế, hai mắt khép hờ, đến cả lông mi cũng rõ ràng.

Diệp Vũ Lăng nói: “Tuy rằng chỉ là tượng đá, nhưng đã đặt trong ngôi mộ này mấy trăm năm, cũng có thể phát sinh ra yêu quỷ, trước tiên tôi phong ấn bọn nó đã rồi nói.”

Nói rồi, cô ấy búng tay, mấy sợi tơ màu đỏ bay ra từ trong tay áo, lao về hướng tượng đá cổ.

Dường như tôi cảm giác được gì đó, bỗng nhiên hét lớn: “Vũ lăng, cẩn thận.” Nói xong thì tôi ra tay, kiếm gỗ đào bay về phía ngực tượng đá.

Dường như cùng lúc đó, tượng đá kia lại có thể cử động.

Chúng nó đồng thời mở mắt, vỏ đá ở mắt nổ tung một tiếng, lộ ra một đôi mắt chỉ có lòng trắng, không có lòng đen.

Diệp Vũ Lăng kinh sợ: “Không hay rồi, là người đá!”

Kiếm của tôi vừa đâm vào ngực tượng đá, lại vang lên một tiếng giòn vang, căn bản không thể đâm được, mà người đá kia lại đấm một cái về phía đầu tôi.



Nếu như cú đấm này là đánh thật thì hàm răng trong miệng tôi có lẽ đều bay hết ra ngoài.

Tôi phản ứng cực nhanh, cúi người xuống, tay của người đá quét qua đầu tôi, mang theo ngọn gió lớn khiến tôi sởn cả da gà.

Tôi hít sâu một hơi, gầm lên giận dữ với hai tượng đá kia, sóng âm lan tràn ra ngoài, động tác của hai tượng đá dừng lại, vỏ đá trên người bắt đầu xuất hiện từng vết nứt, sau đó nhanh chóng lan đến toàn thân, cuối cùng bùm một tiếng, nổ tung.

Sau khi vỏ đá vỡ vụn, lộ ra hai xác chết bên trong.

Đó là hai thi nữ trang điểm lộng lẫy, dung mạo tú mỹ, tôi nhớ tới trong sách của bà đã từng nhắc tới “người trong đá”, cái gọi là người trong đá, là một loại tà pháp cổ đại, giam giữ người sống trong quan tài có hình dạng con người, sau đó đổ chất lỏng đá trắng vào trong đó.

Chất lỏng đá trắng này là dùng một loại đá tên là đá trắng mài nhỏ thành bột phấn, trộn với nước tạo thành một loại vữa giống như xi măng. Người sống dần dần ngạt thở mà chết, vô cùng đau đớn, oán khí tận trời.

Đặt quan tài sắt trong ba ngày ba đêm, chờ chất lỏng đá trắng bên trong đông lại hoàn toàn, mở quan tài sắt ra, sau đó dùng cây búa nhỏ nhẹ nhàng gõ vào hòn đá ngưng kết thành, sau khi đập bỏ lớp đá bên ngoài, thì hiện ra một người đá, giống như đúc, sống động.

Những người ở trong đá bị làm theo cách như này thường được chôn trong lăng mộ, oán khí tận trời bị giam cầm trong cục đá, trải qua trăm nghìn năm, trở thành lệ quỷ.

Chúng nó đã không còn ý thiện, chỉ còn dục vọng giết chốc vô cùng vô tận, một khi có người xông vào phần mộ bên trong, chúng nó sẽ giết chết một cách tàn nhẫn, để bảo vệ chủ nhân lăng mộ.

Không bằng cầm thú!

Tôi thầm mắng trong lòng.

Tôi cúi đầu thì thấy, phía sau hai người trong đá, có thi thể chia năm xẻ bảy, nhìn dáng vẻ, chắc hẳn là mấy học sinh và cảnh sát.

Bọn họ lại có thể bị người trong đá giết một cách không rõ ràng.

Người trong đá chui ra khỏi vỏ đá, đôi mắt không có lòng đen đảo qua người chúng tôi, sau đó xông về phía chúng tôi với tốc độ cực nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play