Mặt tôi biến sắc, hung hãn trừng mắt nhìn cậu ta, đột nhiên phun nước bọt vào mặt cậu ta.

Cậu ta quệt nước bọt một chút, lại có thể đặt vào trong miệng liếm một chút, tôi ghê tởm đến sắp phun ra.

Tên khốn kiếp thật sự là một tên biến thái, nhà họ Chu bọn họ sao có thể sinh ra một tên biến thái như vậy chứ?

Hô hấp của cậu ta lại trở nên dồn dập một lần nữa, nắm lấy vạt áo của tôi mà xé, chiếc váy bị kéo ra, lộ ra làn da trắng trẻo nõn nà và dáng người tinh xảo hấp dẫn.

Hơi thở của cậu ta trở nên càng nặng nhọc hơn, ôm một chân tôi lên, bỗng nhiên, dường như cậu ta cảm giác được cái gì đó, quay đầu lại, phát hiện tướng quân Kim Giáp trong lồng cây ở trên bàn đang không ngừng vỗ cánh, cơ thể của nó bắt đầu tỏa ra từng lớp từng lớp vòng sáng phản xạ kim sắc ra bên ngoài, giống như gợn sóng không ngừng lan tỏa ra bốn phía.

Sắc mặt Chu Nguyên Chính trở nên sa sầm, lập tức đi thẳng đến lồng cây, chính vào lúc tay của cậu ta sắp chạm vào lồng cây, cơ thể của tướng quân Kim Giáp bỗng nhiên trở nên to gấp bội, lồng cây nứt toạc từng tấc.

Tướng quân Kim Giáp bay ra ngoài, giáp xác trên lưng xuất hiện một tầng phù văn không rõ ý nghĩa, Chu Nguyên Chính cảm giác lồng ngực như bị một người hung hăng đánh một quyền, bay ra phía sau.

Tôi không thể tin được nhìn tướng quân Kim Giáp, đã rất lâu nó không có động tĩnh gì, không ngờ rằng lại thăng cấp vào lúc này.

Chu Nguyên Chính phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn ngập sát khí, lúc sắp đụng phải vách tường, hai chân liền giẫm vào tường, sau đó đôi tay bỗng nhiên duỗi ra phía trước, vô số rễ cây giống như xúc tua bắn về phía tướng quân Kim Giáp.

Đột nhiên một bàn tay lướt tới, nắm lấy toàn bộ những rễ cây đó trong tay, Chu Nguyên Chính sửng sốt, lại có thể là Chu Nguyên Hạo cản trở cậu ta.



Vết thương trên người Chu Nguyên Hạo đã hoàn toàn phục hồi như cũ, những rễ cây quấn trên cánh tay anh ấy, còn đang không ngừng mấp máy.

“Chu Nguyên Chính.” Chu Nguyên Hạo nói, “Cậu có thể hại tôi, giết tôi, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép cậu làm tổn thương tiểu Lâm, cô ấy, là nghịch lân của tôi.”

Nói xong, tay anh ấy dùng sức, bóp gãy tất cả những rễ cây quấn quanh anh ấy, sau đó lật lòng bàn tay, một hỏa cầu ngưng tụ trong lòng bàn tay, ngón tay bắn ra, hỏa cầu dừng ở trên những rễ cây đó, rễ cây lập tức hừng hực bốc cháy.

Ngọn lửa kia không giống như ngọn lửa bình thường, là màu xanh lá, nhanh chóng bò lên theo rễ cây, rất nhanh đã lan đến người Chu Nguyên Chính.

Nét mặt Chu Nguyên Chính bỗng nhiên thay đổi, lập tức sử dụng linh khí bao vây bàn tay mình, ngọn lửa màu xanh lá kia cũng không tiếp tục lan đến nữa, mà chỉ xuyên qua thiêu đốt hai tay cậu ta, cậu ta ra sức dùng linh khí bảo vệ, kinh mạch mới không bị thiêu hủy.

“Địa ngục hỏa!” Cậu ta sửng sốt nói, “Anh lại có thể là ngự sử địa ngục hỏa! Cấp bậc của anh đã đạt tới quỷ nhiếp thanh rồi sao?”

Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nhìn cậu ta.

Trên mặt cậu ta xuất hiện một tia tức giận và nhục nhã: “Vừa rồi là anh đang nhường tôi sao?”

Chu Nguyên Hạo vẫn lạnh nhạt, cũng không trả lời.

Bất luận cậu ta dùng cách gì, đều không thể dập tắt ngọn lửa, cậu ta hung dữ liếc mắt nhìn Chu Nguyên Hạo, xoay người lao ra ngoài, biến mất trong cuối đường phố.



Chu Nguyên Hạo cũng không đuổi theo, phá hủy tất cả những rễ cây trên người tôi xuống dưới, tướng quân Kim Giáp cũng bay trở về bên cạnh tôi, thân mật làm nũng với tôi.

Tôi âu yếm vuốt ve lưng nó, nói: “Nguyên Hạo, những thực vật tắc nghẽn kinh mạch trong cơ thể tôi làm sao bây giờ?”

Lời vừa ra khỏi miệng, liền nhận được câu trả lời của tướng quân Kim Giáp, nó nói với tôi, nó có thể loại bỏ những thực vật đó.

Trong lòng tôi vui mừng, để cho nó chui vào trong cơ thể của tôi, nó lập tức co lại thành cực nhỏ cực nhỏ, chui vào bên trong kinh mạch tôi, bắt đầu xử lý sạch sẽ thực vật bên trong.

Nó có một khẩu khí cực kỳ sắc bén, nhanh chóng nhấm nuốt gặm cắn những thực vật đó, không đến mười phút, kinh mạch đã được xử lý sạch sẽ, tôi tức khắc cảm thấy linh khí lưu thông trong cơ thể, không hề trở ngại, vô cùng thoải mái.

Tôi không nhịn được hỏi: “Nguyên Hạo, Chu Nguyên Chính cũng luyện hóa một đoàn oán khi sao? Lại có thể lợi hại như vậy.”

Chu Nguyên Hạo lạnh mặt nói: “Trước đây nghe nói người kia đích thân săn giết một con lệ quỷ cấp cao, có được một đoàn oán khi, hoá ra là cố ý chuẩn bị cho cậu ta.”

Tôi nghe có chút chua xót, anh ấy gọi Chu Văn Mộc là“Người kia”, hiển nhiên là đã không coi ông ta như bố rồi.

Tưởng rằng anh ấy thiên phú cực tốt, sinh ra chắc hẳn là con cưng, nhưng bố lại không thương mẹ không yêu, nếu không phải là còn có ông nội che chở, có lẽ còn chưa thành niên cũng đã không còn nữa.

Tôi vội vàng nói sang chuyện khác: “Kỹ năng địa ngục hỏa kia….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play