Cơn mệt mỏi kéo tới, tôi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, tôi phát
hiện ra mình lại đi tới trước cửa quán trọ Thanh Điền đó,vừa nhìn thấy
dòng chữ trên hộp đèn cả người tôi đã lạnh run, giấc mơ trước đã để lại
ám ảnh quá quá lớn trong tâm trí tôi.
Bỗng một bàn tay đưa ra vòng qua vai tôi, âm thanh quen thuộc vang lên bên cạnh: “Đừng sợ.”
Tôi nghiêng đầu qua nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Chu Nguyên
Hạo, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức tan biến hết. Chu Nguyên Hạo mở cánh
cửa của quán trọ, bên trong vẫn không có lấy một bóng người, anh cầm tờ
báo lên đọc qua một lượt, tôi kinh ngạc: “Anh còn biết cả tiếng Nhật
sao?”
“Anh biết tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Pháp.” Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng nói.
Tôi trợn tròn mắt, anh là một thiên tài hiếm có trong giới tu đạo,
trong việc học hành cũng là một học bá, anh muốn những kẻ tầm thường như chúng tôi sống thế nào đây!
Tôi hít một hơi thật sâu hỏi: “Trên này viết những gì?”
“Năm một chín chín ba, một vụ án giết người hàng loạt đã xảy ra tại
quán trọ Thanh Điền ở Hokkaido, một lữ khách trong đêm khuya đi tìm chỗ
ngủ trọ đã giết hại tàn nhẫn bốn người, trong đó bao gồm cả bà chủ quán
trọ. Anh ta chặt đầu bà chủ quán trọ rồi để trong tủ lạnh ở sau quầy lễ
tân, treo ngược thi thể lữ khách Aida Miko trong hầm lạnh, chặt thi thể
lữ khách Eguchi Raikawa thành từng khúc rồi đặt vào tủ quần áo của từng
phòng, thi thể lữ khách Fujiwara Hidealive giống như bị điện giật chết
được treo trên quạt trần ở trong phòng.” Chu Nguyên Hạo dịch lại.
Tôi hỏi: “Hung thủ thì sao? Đã bắt giữ chưa?”
“Quán trọ Thanh điền nằm giữa một cánh rừng rậm, sau khi hung thủ
giết hại bốn nạn nhân đã trốn vào trong rừng nên không bắt được.
Thậm chí hung thủ là ai phía cảnh sát cũng chưa điều tra ra, trong
cuốn sổ ghi chép nhận phòng của quán trọ Thanh Điền cũng chỉ ghi một cái tên Sato Akira. Đột nhiên, cánh cửa tủ lạnh ở sau quầy lễ tân mở ra,
vẫn giống như hôm qua, cái đầu người bên trong hét lên một tiếng chói
tai, mái tóc dài giống như những con rắn đang bò ra ngoài, lăn về phía
chúng tôi.
Chu Nguyên Hạo kéo tôi ra sau, hai tay tạo thành dấu tay trước ngực,
sau đó chỉ về phái cái đầu, cái đầu giống như bị đấm cho một đấm rất
mạnh bay về phía sau rồi lại một lần nữa bay vào trong tủ lạnh, Chu
Nguyên Hạo bay thẳng lên không trung, cánh cửa tủ lạnh đóng lại chắc
chắn.
Tôi kinh ngạc nói: “Anh có thể sử dụng thuật pháp, tại sao em lại không được?”
Chu Nguyên Hạo nói: “Anh là linh khí, sau khi vào giấc mơ của em, dĩ nhiên có thể sử dụng được thuật pháp.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Cái bóng đè đó ở trong giấc mơ của em sao?”
Anh gật đầu: “Bóng đè ở trong quán trọ này, việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm ra nó và giết chết nó.”
Chợt tôi nghe thấy có tiếng bước chân chạy rất nhanh ở trên đầu, Chu Nguyên Hạo gật gật đầu nhìn tôi: “Đi thôi.”
Hai chúng tôi đi lên lầu hai, hành lang vắng tanh ngập mùi máu tanh
nhàn nhạt. Chu Nguyên Hạo bước tới trước cửa phòng hai linh tư, tiếng
bước chân vừa rồi chính là phát ra từ căn phòng này.
Trong phòng rất tối, chỉ có ánh trăng lờ mờ từ bên ngoài cửa sổ rọi vào lọt qua chiếc ghế bập bênh đặt bên cạnh cửa sổ.
Cái ghế bập bênh quay lưng về phía chúng tôi, nó nhẹ nhàng đong đưa
qua lại, chúng tôi có thể lờ mờ thấy được có một người đang ngồi trên
nó.
Chu Nguyên Hạo đưa một tay ra che chắn cho tôi, sau đó cẩn thận hướng về phía cái ghế mà đi.
Đúng lúc chúng tôi chỉ còn cách cái ghế một bước chân thì nó bỗng từ từ xoay lại.
Vì bị khuất sáng cho nên không thể nhìn rõ được hình dáng của người
ngồi trên ghế bập bênh trông như thế nào, hắn ta chậm rãi đứng dậy,
trong tay cầm một con dao chặt thịt rất dài.
Ầm ầm.
Tiếng sấm vang lên, một tia chớp cực lớn xẹt qua cửa sổ, căn phòng
bỗng sáng bừng lên, cuối cùng chúng tôi cũng thấy được hình dáng của
người đó, đó là một người đàn ông có dáng người thấp bé, cơ thể hắn
giống như là bị chặt ra thành vô số mảnh, sau đó dùng sợi chỉ đen to
khâu lại, khuôn mặt và đầu hắn đã bị chặt làm hai nửa, trên mặt có một
vết thương trông như con rết, khiến cho bộ dạng của hắn trông rất đáng
sợ.
Tôi nhớ ra bức ảnh trên báo, đây là Eguchi Raikawa đã bị chặt xác.
Hắn ta nở một nụ cười kinh khủng, giơ dao lên và chém về phía chúng tôi.
Chu Nguyên Hạo đưa tay lên chặn lại, con dao chặt đứt lìa cánh tay
của anh, nhưng cánh tay của anh không chảy máu, sắc mặt của anh vẫn
không thay đổi chút nào, anh vươn tay còn lại ra túm lấy cổ của Eguchi
Raikawa.
Eguchi Raikawa cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng không thể thoát khỏi anh.
Cánh tay bị chặt đứt của Chu Nguyên Hạo từ từ mọc lại và lớn dần lên. Đầu tiên, từ chỗ bị cắt cụt mọc ra một cái xương rồi lớn dần thành một
cái xương cánh tay, sau đó các gân và cơ mọc ra như một con rắn quấn
từng lớp, từng lớp quanh cái xương cánh tay, chẳng đến nửa phút, cánh
tay bị chặt đứt đã hồi phục trở lại như cũ.
Tôi trợn mắt há hốc mồm đầy sửng sốt, kỹ năng này quả thật quá lợi hại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT