“Anh, anh không sao chứ?” tôi dè dặt hỏi anh.

“Anh không sao.” Anh nghiêng đầu qua nhìn tôi một cái, ánh mắt không hề che giấu sự quan tâm nào: “Em sao rồi?”

Tôi lắc đầu: “Em có tuyệt học gia truyền, chút ma khí đó không thể làm hại được em.” Tôi không nhịn được mà hỏi: “Sao anh biết được em gặp nguy hiểm? Lẽ nào… mấy ngày nay anh luôn âm thầm đi theo em?”

Gương mặt Chu Nguyên Hạo lộ ra chút ửng hồng đáng ngờ, quay đầu qua nói: “Em nghĩ quá nhiều rồi.”

Xem ra là tôi đoán đúng rồi.

Nhất thời tôi cảm thấy xấu hổ, nếu như anh luôn âm thầm đi theo tôi, chẳng phải là những lúc tôi sốt ruột đợi anh quay về tìm mình đều đã bị anh nhìn thấy hết rồi sao?

Mất mặt quá!

Cái mặt dày của tôi đỏ hết cả lên, không dám nhìn anh.

Đột nhiên anh mở lời, thấp giọng nói: “Năm đó lúc anh năm tuổi, sau khi thầy bói xem bói cho anh, ông ấy nói với bố anh rằng, anh sẽ hại chết mẹ và giết chết bố của mình, trở thành một đại ma đầu vô cùng độc ác. Từ đó về sau, bố luôn gửi gắm hy vọng rất lớn cho anh, coi anh như kẻ thù, ánh mắt ông ta nhìn anh chỉ toàn sự chán ghét. Mẹ anh từ sau khi sinh anh ra thì cơ thể luôn yếu ớt, bà ấy đã mất vào năm anh tám tuổi, ngày mẹ mất vừa hay lại chính là ngày sinh nhật của anh.”

“Trong tang lễ của mẹ, mắt bố đỏ ngầu mắng anh là ác quỷ sát bố khắc mẹ, mẹ anh chính là do anh hại chết. Không quá mấy hôm, ông ta đã đưa một người phụ nữ và một đứa con trai về nhà, đứa con trai đó chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi.”

“Sau này anh luôn đi theo ông nội, toàn bộ thuật pháp của anh đều là do ông nội dạy.”



Nói đến đây, giọng anh trở nên trầm lắng cô đơn: “Không phải là anh muốn giấu em, mà là anh không không muốn để em thấy anh là một người thần căm quỷ ghét.”

Tôi vừa giận vừa thương: “Bố anh là người tu đạo mà lại có thể tin vào những lời nói lừa bịp kia! Thần căm quỷ ghét cái gì chứ, căn bản chính là ông ta không công bằng, thương yêu tiểu tam và con của tiểu tam! Tất cả đều là lấy cớ thôi!”

“Không.” Chu Nguyên Hạo thở dài: “Người xem bói cho anh là người có họ Gia Cát.”

“Ai?” Tôi ngẩn ra một chút.

“Gia Cát Toàn.” Chu Nguyên Hạo nói: “Nghe nói là con cháu của Gia Cát Lượng, tám mươi năm trước đã nổi danh, những lời tiên đoán của ông ta từ trước đến nay chưa từng xảy ra nhầm lẫn.”

Tôi ngẩng mặt lên nói: “Sinh mệnh của mình do mình quyết định không phải do trời quyết định, cuộc đời của anh bị một kẻ bịp bợm phá hoại, lẽ nào anh cam tâm tình nguyện sao? Bọn họ đã nguyện ý tin điều đó rồi thì để cho họ tin đi, bản thân chúng ta không tin không phải là được rồi sao? Bố anh là người như vậy thì cùng lắm là anh coi như không có nguời bố đó đi, sao phải tự coi thường chính mình mà không khiến bản thân trở nên tốt hơn?”

Chu Nguyên Hạo bất đắc dĩ cười nhẹ hai tiếng: “Em không hiểu được đâu.”

“Có gì mà không hiểu được?” tôi nói: “Chúng ta đều là những nguời sống ở dưới đáy của xã hội, đều có triết lí sống của riêng mình, bà nội của em là một bà đồng, bố là một người mở cửa hàng bán vòng hoa, mẹ cũng qua đời từ sớm, em từ khi đi nhà trẻ đã bị người khác bắt nạt và coi thường, bạn học đều cảm thấy đen đủi khi chơi với em, hơn hai mươi năm nay, bạn bè em chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy thì sao chứ? Cuộc sống chính là như vậy, dù sao thì vẫn phải sống tiếp, chẳng lẽ em phải đi tìm cái chết sao?”

Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm nói: “Mỗi lần bị người khác bắt nạt, tôi đều lặng lẽ thề với lòng mình rằng, sau này nhất định phải sống tốt hơn họ, kiếm thật nhiều tiền, đến lúc đó sẽ ném vào mặt họ để trút giận.”

Tôi vỗ vai anh: “Nguyên Hạo, không phải là tên lừa đảo Gia Cát đó nói anh là đại ma đầu sát bố khắc mẹ gì đó sao? Anh không được để ông ta toại nguyện, đợi sau khi anh sống lại phải cố gắng sống thật tốt, kiếm thật nhiều tiền, sinh một đàn con, đến lúc đó vợ chồng hòa thuận, con cháu đầy đàn thì đến tìm đánh vào mặt ông ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play