Bà nội hồi trẻ lăn lộn giỏi đến mức nào mà khắp nơi đều có bạn bè thế này, nếu bà quen biết rộng như vậy thì sao lại phải trốn đến nơi rừng
núi hẻo lánh để chịu khổ vậy cơ chứ?
Chẳng lẽ năm đó xảy ra chuyện gì sao? Có phải có quan hệ gì với ông nội, người mà đến bây giờ cô vẫn chưa từng gặp mặt?
Diệp Vũ Lăng đột nhiên kéo ống tay áo của tôi: “Khương Lăng, cậu xem kìa, sắp bắt đầu rồi.”
Tôi đấu tranh mất một lúc mới vượt qua được bài phát biểu của người
đại biểu họ Lưu. Sau đó người dẫn chương trình bước lên bục tuyên bố hội đấu giá bắt đầu.
Một thiếu nữ thanh tú mặc trang phục cổ đại cầm một bức tranh bước
lên bục. Sau khi bước lên, cô ấy nhanh chóng mở bức tranh ra, không ngờ
đó là một bức tranh sông núi, ý cảnh trong bức tranh biến đổi linh hoạt
kì ảo, lúc thì giống như giữa trời mùa hè nóng bức được uống một ly nước đá mát lạnh, lúc lại giống như đang trong ngày đông giá rét đốt lên một đống lửa làm người ta cực kỳ thoải mái.
Người dẫn chương trình cất cao giọng nói.
“Đây chính là bức “Sơn Thủy Đồ” của ngài Bạch Hồ. Người tu đạo như
chúng ta đều biết, sáu mươi năm trước danh tiếng của ngài Bạch Hồ nổi
tiếng một thời.”
“Ông ấy dùng các bức vẽ của mình mà tu đạo. Trong mỗi bức vẽ của ông
đều ẩn dấu đạo lý của trời đất, thường xuyên quan sát thưởng thức có thể giúp chúng ta tăng lên tâm tính, rất có lợi đối với việc tu hành.”
“Bức họa này giá khởi điểm là ba mươi lăm nghìn tỷ, mỗi lần ra giá là ba nghìn năm trăm tỷ.”
Tôi âm thầm tặc lưỡi. Vật đấu giá đầu tiên mà đã nặng ký thế này thì
đồ vật sau đó không biết còn đắt như thế nào nữa. Tôi làm gì có cửa mà
mua được chứ, lần này xem như biết thêm ít kiến thức.
Bức vẽ này được đưa ra nhưng phía dưới lại là một mảng im lặng.
Diệp Vũ Lăng nói, những gia tộc lớn bình thường trong nhà đều có rất
nhiều bức vẽ như thế này, mặc dù ngài Bạch Hồ vẽ không tệ, nhưng nếu so
với những thứ trong những gia tộc đó thì không đáng nhắc tới.
Cuối cùng bức họa được bán với giá chín trăm sáu mươi ngàn đô la. Nhà họ Lưu cho phép lấy vật đổi vật, những người mua vật phẩm có thể dùng
những vật có giá trị tương đương để trao đổi. Dù sao người tu đạo không
phải ai cũng đem theo người quá nhiều tiền mặt.
Sau đó lại có một số đồ vật được đem lên đấu giá. Có Kích Mộc gỗ, có
kiếm Kim Tiền, ngoài ra còn có một số pháp khí từ thời xa xưa, nhưng mà
hầu hết đều là những vật phẩm không còn nguyên vẹn, không thể sửa chữa
được nữa.
Nếu đây mà là những pháp khí cổ đại còn nguyên vẹn thì thật sự chính
là những báu vật vô giá, Nhà họ Lưu mà chiếm được chắc chắn sẽ chẳng dại gì mà đem ra đấu giá.
Điều làm tôi đau lòng nhất chính là thanh kiếm Kim Tiền kia lại được
bán với giá hơn một trăm bốn mươi lăm triệu đô la. Thanh kiếm này còn
không bằng mấy thứ đồ giấu ở nhà tôi. Nhớ lại thanh kiếm Kim Tiền trước
kia tôi tháo ra rồi vứt mất là lại đau lòng muốn chết, nhưng giờ mới hối hận thì đã quá muộn rồi.
Chú hai Diệp là người mua được gỗ Lôi Kích. Ông ta nói là để cho Diệp Vũ Kỳ làm một thanh kiếm gỗ. Diệp Vũ Kỳ nghe thấy thế thì rõ vui mừng,
cô ta đắc ý liếc nhìn về phía Diệp Vũ Lăng mà hất cằm.
Đổi lại từ Diệp Vũ Lăng chỉ phun ra hai chữ: “Ngây thơ.”
Lúc này người dẫn chương trình nói: “Vật đấu giá tiếp theo là một tấm bùa chú, người tham gia hội đấu giá Nhà họ Lưu cũng biết, chúng tôi đem ra đấu giá chắc chắn không phải bùa chú tầm thường.”
Ông ta vỗ tay mấy cái, lập tức một người thiếu nữ thanh tú nâng một
chiếc hộp gấm màu đỏ đi đến đứng trước mặt người điều khiển chương trình trên đài.
“Các vị, mời xem.” Ông ta mở nắp hộp và rót vào đó một tia linh khí.
Trong hộp, tấm bùa chú phát ra một vầng sáng vàng nhàn nhạt, dù là người ngồi ở nơi xa nhất cũng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Phía dưới, bên trong những phòng VIP có người còn phát ra tiếng hít gió nhè nhẹ.
“Bùa trừ tà cực mạnh, là một trong số những bùa chú cao cấp nhất, có
thể giết chết lệ quỷ cao cấp chỉ trong một chiêu, còn có tác dụng kiềm
chế được cả quỷ Nhiếp Thanh.”
Người dẫn chương trình lại cất cao giọng nói: “Mọi người đều biết
khoảng thời gian sắp tới sẽ vô cùng nguy hiểm, nếu có được một tấm bùa
chú như thế này để phòng thân tương đương có thêm một cái mạng.”
“Giá quy định là bốn triệu tám trăm ngàn đô la, bắt đầu với một trăm sáu mươi ngàn.”
“Chú hai.” Diệp Vũ Kỳ kéo tay áo chú hai mình: “Cháu muốn tấm bùa chú này.”
Chú hai Diệp nhỏ giọng trách mắng: “Hồ đồ, nếu chúng ta muốn mua tấm bùa chú này thì phải hỏi ý kiến của ông cụ.”
Diệp Vũ Kỳ chu môi làm nũng với chú hai mình. Còn tôi bị cái giá bốn
triệu tám trăm ngàn dọa một trận, phòng VIP phía dưới thì không ngừng
tăng giá, tôi đột nhiên phát hiện, trước kia mình xem bùa chú như giấy,
mỗi lần đều quăng cả bó to, hình như có chút quá xa xỉ thì phải.
Tôi nhỏ giọng hỏi Diệp Vũ Lăng: “Người dẫn chương trình nói đến chuyện nguy hiểm đó rốt cuộc là gì vậy?”
Diệp Vũ Lăng cũng nhỏ giọng trả lời: “Chuyện này người tu đạo nào
chẳng biết, không lẽ cậu không phát hiện ra gần đây đẳng cấp các loại
quỷ cao hơn trước nhiều à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT