“Đây chính là loại bùa chú vô cùng mạnh mẽ, ngay cả lệ quỷ cao cấp
cũng có thể tiêu diệt trong một chiêu, ngay cả quỷ Nhiếp Thanh cũng bị
kiềm chế.”
“Theo tôi được biết, loại bùa này toàn bộ Hoa Quốc, người có thể vẽ
được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ở trong địa bàn Hoa Tây này chỉ
có thầy Lý Thiên ở Mai Sơn mới có thể vẽ được.”
“Bùa của thầy Lý Thiên tôi đã gặp nhiều, nhưng loại bùa này không
giống bút tích của ông ấy, không biết đây là do người nào đã vẽ ra?”
Tôi cười cười nói: “Ông Ngưu, cái này… Có lẽ không tiện hỏi phải không?”
Ông cụ Ngưu thoáng sửng sốt rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là tôi không nên hỏi, tại tôi nhất thời thời tò mò thôi.”
Ông ta nhẹ giọng thở dài: “Hoa Quốc chúng ta đúng là đất hổ ngồi rồng múa, kiến thức của tôi đúng là quá nông cạn. Cô bé, bùa chú này chúng
tôi sẽ nhận để đấu giá đêm nay, không biết cô muốn định giá bao nhiêu?”
Tôi cười nói: “Vậy tất cả nhờ ông Ngưu giúp tôi định giá, tôi tin
tưởng bằng danh dự của nhà họ Lưu và ông Ngưu chắc chắn không để tôi bị
thua thiệt.”
Những lời này nói ra làm ông cụ Ngưu rất hài lòng. Ông ta vuốt vuốt
chòm râu bạc nói: “Được, cô đã tin tưởng như vậy thì tôi nhất định sẽ
không để cô phải thất vọng.”
Ông ta gọi một người bồi bàn đến sau đó làm một số thủ tục rồi đưa
cho tôi một tấm thẻ bài, đến lúc đó sẽ dùng tấm thẻ này để nhận.
Nhà họ Lưu lấy hai phần, giá này mặc dù cao nhưng nhà họ Lưu có uy tín lâu đời, giá này rất nhiều người vẫn đồng ý bỏ ra.
Lúc tôi cầm thẻ bài trở về thì thấy Diệp Vũ Lăng vẫn đang đứng chờ ở
đó, nhìn thấy thẻ bài trong tay tôi cô ấy tỏ ra ngạc nhiên, đôi mắt cũng sáng lên thấy rõ.
Nhưng cô ấy cũng không nói gì thêm và dẫn tôi vào trong trang viên.
Hội đấu giá tổ chức ở trong một sảnh lớn, nơi này nhìn qua rất giống cung điện của Hoàng đế triều Hán trong phim truyền hình.
Không gian bên trong rất lớn, nơi vốn dĩ là chỗ ngồi của Hoàng đế thì đặt một cái bục cao, phía dưới là hàng loạt đệm ngồi êm ái được xếp
ngay ngắn. Cũng đã có rất nhiều người đã vào chỗ, tất cả bọn họ đều ngồi trên những tấm đệm này, nhìn qua rất giống quang cảnh lúc vào triều của triều đại nhà Hán. Nếu không phải tất cả bọn họ đều đang mặc quần áo và trang sức hiện đại có lẽ tôi đã nghi ngờ bản thân mình đã bị xuyên
không về ngày xưa rồi.
Đằng sau những phòng VIP này còn có những căn phòng, chỉ có điều
những căn phòng này chỉ dùng cột gỗ khắc hoa văn dựng lên, bên trên rủ
xuống mành che màu đen, có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ của người ngồi
phía sau, nhưng thật sự không thể nhìn rõ được hình dáng thế nào.
Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một người quen, đó chính là Chu Văn Mộc, bố
của Chu Nguyên Hạo. Ông ta lạnh lùng lườm tôi một cái rồi đi thẳng đến
phòng VIP số ba.
Tôi nhìn ra xung quanh, đang muốn tìm một chỗ để ngồi thì bị Diệp Vũ
Lăng ngăn lại, cô ấy mở to hai mắt nhìn tôi cười nói: “Khương Lăng, cậu
đi theo tôi đi, ngồi cùng với tôi, đỡ cho người khác chen vào.”
Cô ấy nói xong thì kéo tôi đi đến phòng VIP số bảy.
Phòng VIP này là của Nhà họ Diệp, bên trong cũng đã có mấy người
ngồi. Trong đó có bày bàn trà, phía trên có bày những đồ như bánh ngọt.
Trong mấy người đó có một người đàn ông trung niên. Ông ta mặc một
chiếc áo sơ mi màu trắng, nhìn qua có vẻ hào hoa phong nhã. Diệp Vũ Lăng nhìn thấy ông ta thì cười chào hỏi: “Chú hai.”
Người đàn ông trung niên kia liếc mắt nhìn qua tôi trầm mặt hỏi: “Vũ Lăng, đây là có chuyện gì?”
Trong phòng còn có một nam một nữ nữa trông khá trẻ tuổi. Bọn họ dùng ánh mắt chế giễu nhìn chúng tôi. Cô bé kia nhìn qua có vẻ giống Diệp Vũ Lăng nhưng gương mặt lại cay nghiệt hơn.
Cô bé kia nói: “Chị Vũ Lăng, người này chắc là Khương Lăng, người đã
cướp mất oán khí của cô có phải không? Vậy mà cô còn có thể thân mật
cùng cô ta như vậy, đúng là quá rộng lượng.”
Diệp Vũ Lăng cười lạnh: “Diệp Vũ Kỳ, tôi nhìn Khương Lăng thuận mắt nên đồng ý cho cô ấy oán khí, cô quản được à?”
Diệp Vũ Kỳ thay đổi sắc mặt nghiến răng nói: “Vũ Lăng, tôi chỉ muốn tốt cho cô, sợ có người lừa cô thôi.”
Diệp Vũ Lăng tiếp tục cười lạnh: “Cảm ơn sự quan tâm của cô, nhưng cô tốt nhất vẫn nên tự quan tâm bản thân mình đi.”
“Tôi biết cô vẫn thèm muốn oán khí kia, nhưng mà tôi khuyên cô nên làm đến nơi đến chốn, đừng liều lĩnh quá.”
“Bằng thực lực nhất phẩm cao cấp bây giờ của cô mà muốn cưỡng ép hấp
thu đoàn oán khí thì chỉ có nước tẩu hỏa nhập ma, cơ thể nổ tung mà
chết.”
Diệp Vũ Kỳ không phục: “Theo lý mà nói, dưới tam phẩm mà luyện hóa
oán khí thì chín mươi phần sẽ tẩu hỏa nhập ma, tự nổ chết. Cô không phải cũng chưa đến tam phẩm còn gì?”
“Với lại ai nói tôi muốn oán khí của cô? Ông nội nói lần sau mà có
thứ tốt chắc chắn sẽ cho tôi một phần. Tôi chả thèm giành với cô đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT