Ông ấy bắt lấy một tên quân sĩ Nhật Quốc, nghiêm hình tra tấn, quân sĩ Nhật Quốc khai nói những người thanh niên trai tráng đó bị bắt đưa xuống dưới hầm trú ẩn, nghe nói là đang làm thí nghiệm.

Ông ấy bèn đưa theo vài người quân sĩ giỏi xông xuống hầm trú ẩn, phát hiện những tên quân sĩ Nhật Quốc kia đang tiến hành thí nghiệm cực kỳ tàn ác đối với người dân trong làng.

Nói đến tình huống bi thảm lúc đó, trong lòng ông cụ Dương đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.

Khi bọn họ xông vào, có một người dân làng đang nằm trên bàn phẫu thuật, cơ thể của người dân làng đó rất mập, không phải kiểu mập bình thường mà là kiểu mập của người bị bệnh, giống như cơ thể người sau khi chết bị thối rữa chương phềnh lên.

Bụng của người dân làng đó bị mổ phanh ra, từ trong bụng có một số lượng lớn côn trùng dày đặc chui ra, những con côn trùng đó nhìn có vẻ giống như sâu bướm nhưng lại có màu trắng, uốn éo thành từng nhóm, nhìn vô cùng đáng sợ.

Nhưng người dân làng đó vẫn chưa chết, chân tay của anh ấy đều bị trói lại, dường như vô cùng đau đớn, giãy giụa như phát điên, trong miệng bị nhét một chiếc thắt lưng, phát ra tiếng kêu “ư ư” thảm thiết.

Lúc đó ông cụ Dương liền đỏ ngầu đôi mắt, bắn chết tên quân sĩ Nhật Quốc đang làm thí nghiệm.

Thực ra sau này nghĩ lại, vẻ bề ngoài của tên quân sĩ Nhật Quốc đó lại không hề giống với người Nhật Quốc, mà lại giống với người Vân Giang hơn, xem ra là một tên bán nước.

Giết sạch quân sĩ Nhật Quốc, người dân làng đó vẫn chưa chết, ông cụ Dương không thể nhìn được nữa, giơ súng lên, bắn vào đầu anh ấy một phát coi như là giải thoát cho anh ấy.

Vào lúc súng bắn vỡ đầu, máu bắn tung tóe lên người ông ấy, lúc đó ông ấy không hề để tâm, trên người ông ấy đã dính đầy máu của quân sĩ Nhật Quốc.

Sau khi bọn họ rời đi, bọn họ đã thiêu hủy ngôi làng vì sợ vi rút mà quân sĩ Nhật Quốc đã làm thí nghiệm sẽ bị phát tán ra ngoài, tất cả thi thể toàn bộ đều bị thiêu rụi.

Ngày hôm sau, ông ấy đã nằm mơ một rất mơ rất khủng khiếp, mơ thấy một con rắn màu đỏ bò lên người mình, chui vào trong rốn của mình, ký sinh trong cơ thể của mình, gặm nhấm nội tạng của mình một cách điên cuồng.

Ông ấy bị dọa tới bừng tỉnh, cởi bỏ quần áo ra nhìn, trên rốn của mình lại thực sự xuất hiện một đường rất mảnh màu đỏ.

Từ đó về sau, mỗi đêm ông ấy đều cảm thấy bên trong cơ thể mình như có một con rắn đang gặm nhấm vậy, vô cùng đau đớn, hận không thể nổ súng tự sát, mà đường màu đỏ đó vẫn luôn kéo dài thêm.



Ban đầu ông ấy nghĩ rằng bản thân sẽ sống một cách đau đớn chứng tỏ số của ông ấy vẫn chưa tận, khi bộ đội rời đi đã cứu được một ông cụ ăn xin, ông cụ ăn xin đó vốn dĩ đã đói tới mức hơi thở chỉ còn thoi thóp, ông ấy đưa cho ông cụ ăn xin một bát cháo loãng, ông cụ ăn xin ăn ngấu ăn nghiến hết bát cháo, bỗng nhiên nhìn chằm chằm ông ấy nói ông ấy trúng độc cổ sắp chết rồi.

Ông cụ Dương vô cùng kinh ngạc, biết được bản thân đã gặp được cao nhân, cầu xin ông cụ ăn xin cứu lấy ông ấy. Ông cụ ăn xin nói, ông ta đã nhận được ơn của ông ấy nên bằng lòng cứu chữa cho ông ấy, nhưng ông ta không có cách nào có thể chưa khỏi độc cổ ở trong người ông ấy mà chỉ có thể áp chế nó.

Ông ta lên núi tìm được rất nhiều lá thuốc, sau khi trở về đun số lá thuốc đó lên thành nước thuốc cho ông ấy ngâm mình, ngâm suốt bảy ngày bảy đêm, mỗi lần ngâm đều đau đến chết đi sống lại, giống như vô số con dao từng nhát từng nhát rạch sống trên người ông ấy.

Nếu như là người khác e rằng đã đau đớn tới chết từ sớm rồi, nhưng ông cụ Dương đâu phải là người bình thường, con người ông ấy cương trực, ý chí kiên định, cắn răng cắn lợi kiên trì.

Sau khi ngâm đủ bảy ngày, ông cụ ăn xin nói cho ông ấy rằng độc cổ trong cơ thể của ông ấy xem như đã được áp chế lại rồi, cả đời này sẽ không n=phát tác nữa.

Ngày hôm sau ông cụ ăn xin liền rời đi, ông cụ Dương cũng không còn thấy đau đớn nữa, chớp mắt đã gần bảy mươi năm rồi, gần đây đường màu đỏ trên bụng lại bắt đầu kéo dài, hơn nữa còn rất nhanh, còn chưa tới hai tháng mà đã từ vị trí dạ dày dài lên tới tận cổ rồi.

Hơn nữa khi màn đêm buông xuống cơ thể của ông ấy lại bắt đầu đau đớn, ban đầu chỉ hơn âm ỉ đau , bây giờ đã đau tới mức ông ấy không thể ngủ nổi nữa rồi.

Nói tới đây, tôi cũng đã hiểu được kha khá rồi, nói: “ông cụ Dương, ông cụ ăn xin năm đó cũng không có lừa ông, phương pháp của ông ấy có thể áp chế độc cổ gần bảy mươi năm trời, đối với người ở thời đại đó mà nói, gần chín mươi tuổi cũng là gần một kiếp người rồi.

Ông cụ Dương gật đầu cười nói: “Nhắc mới nhớ, tôi đã sống tới từng tuổi này rồi cũng đã sống đủ rồi, những người chiến hữu của tôi đã ra đi từ bảy mươi năm trước rồi, xem như tôi đã lãi rồi.”

Ông ấy ngừng lại một lát, lại thở dài nói: “Nhưng mà, con người chỉ cần có thể được sống thì sẽ không muốn chết, huống hồ những đứa con tiêu tiền như rác lười biếng vô tích sự của tôi, nếu không có tôi chúng nó sẽ rất khổ sở. Yêu cầu của tôi cũng không cao gì, chỉ cần có thể cho tôi thêm năm sáu năm thời gian nữa là đã đủ rồi.”

Tôi mỉm cười: “Ông cụ à, ông không cần lo lắng, độc cổ trên người ông có lẽ là xích long cổ trong truyền thuyết,, là một trong những loại độc cổ ngấm ngầm mạnh nhất ở Nam Hà, nếu như chỉ dùng những vật trên nhà họ Dương thì quả thực là không thể loại bỏ được.”

Ông cụ Dương kỳ quái nhìn tôi: “Những vật trên nhà họ Dương không thể loại bỏ được? Lẽ nào phải dùng những vật ở dưới âm gian ư?”

Tôi gật đầu: “Gần như thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play