Tôi cắm đầu cắm cổ chạy thẳng một mạch và chạy quay lại thung lũng,
Chu Nguyên Hạo vẫn ở trong lều, hiện giờ đang là thời điểm quan trọng
nhất của việc thăng cấp. Tôi cảm thấy bản thân sắp mất kiểm soát rồi.
Đầu của tôi căng lên như chực chờ nổ tung và cơ thể của tôi đang điên
cuồng gào thét: “Muốn anh, tôi muốn anh!”.
Tôi vội vàng chạy tới, dùng tay vén lều vải lên, một vầng ánh sáng
huỳnh quang tỏa ra từ cơ thể của Chu Nguyên Hạo, vẻ mặt của anh vô cùng
đau khổ, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, giống như vừa mới được vớt lên
khỏi mặt nước.
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi lao lên và ném anh ngã nhào xuống đất.
Chu Nguyên Hạo mở mắt ra, hơi thở trong cơ thể điên cuồng, thiếu chút nữa là đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Tôi nắm lấy vạt áo của anh, rồi sau đó dùng hai tay xé toạc quần áo
của anh ra thành từng mảnh. Lo ngại cái quần của anh quá vướng víu cản
trở, tôi cũng tiếp tục điên cuồng xé nát nó thành từng miếng vải vụn.
Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi và nói: “Tiểu Lăng, em bình tĩnh lại đi!”
Tôi hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại đầu óc của mình một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt của anh và nói: “Nguyên Hạo, tôi muốn anh.”
Nói xong, tôi lần lượt cởi hết quần áo trên người của mình ra, lúc
này cơ thể của tôi hiện hai đốm màu hồng phấn, cực kỳ cám dỗ. Hơi thở
của Chu Nguyên Hạo càng lúc càng trở nên nặng nề, anh đặt tôi ngồi lên
trên người anh, hai tay anh ôm lấy eo của tôi, anh nhìn sâu vào đôi mắt
tôi và nói: “Tôi cũng muốn em.”
Tôi nở một nụ cười đầy mê hoặc, nghĩ đến bản thân mình lúc này chắc
hẳn phải rất quyến rũ, ngay cả Chu Nguyên Hạo cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ si mê si dại.
Dễ chịu, thật sự dễ chịu quá.
Tôi cảm thấy cơ thể nóng rực của mình đã được khơi thông rồi, sức
nóng đó nhanh chóng giảm bớt theo từng động tác của chúng tôi, trong cơ
thể của tôi dường như có thứ gì đó chảy qua nơi tôi và anh gắn kết rồi
chảy đến cơ thể của anh, sau đó chảy một vòng trong cơ thể của anh và
chảy trở lại vào cơ thể của tôi.
Mặc dù tôi và Chu Nguyên Hạo đã ở bên nhau được vài tháng và đã làm
chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy
thoải mái như hôm nay.
Tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, như thể tôi đang rong chơi trong biển
sâu, dòng nước ấm áp bao lấy cơ thể tôi và mang tới một luồng năng lượng dồi dào vô tận.
Đột nhiên, dòng nước đó tràn qua tôi, giống như một bộ phim truyền hình tua lại và chợt đi vào cơ thể của tôi.
Ngay lúc đó, tôi cũng đã đạt đến niềm hạnh phúc tột cùng.
“Đùng” một cái, tôi cảm thấy có gì đó vỡ ra trong cơ thể của mình và dường như cơ thể đang tràn trề sức mạnh.
Tôi từ từ mở mắt ra và nhìn Chu Nguyên Hạo đang ôm chặt lấy tôi, anh
cũng đang nhìn tôi thật sâu, chúng tôi nhìn nhau thật lâu mà không nói
tiếng nào.
“Em đạt được tam phẩm rồi?” Anh nói.
Tôi gật đầu một cái rồi nói: “Anh cũng đạt được quỷ Nhiếp Thanh rồi.”
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Cảm giác vừa rồi thật sự rất kỳ diệu.
Vốn dĩ tôi tưởng mình sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, nhưng mà lại được em nhẹ
nhàng hóa giải.”
Tôi nhìn hai tay mình và miệng cười méo xệch: “Tôi không biết bản
thân đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cũng coi như đây là trong cái rủi có
cái may đi.”
Tôi đem hết toàn bộ những gì đã xảy ra trong hang núi kể lại hết cho
Chu Nguyên Hạo, vẻ mặt của Chu Nguyên Hạo càng ngày càng không thoải
mái, anh kích động nắm lấy tay tôi và nói: “Em nói trong hang động có tủ bằng đồng thau sao?”
Biểu cảm của anh khiến tôi sững sờ, tôi gật đầu lia lịa, sau đó anh
nhanh chóng đứng dậy ném quần áo cho tôi: “Mau đưa tôi đi xem.”
Tôi nhanh chóng mặc quần áo và đưa anh ta vào hang núi, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, trong lòng cảm thấy có điều chẳng lành, tôi nhanh chóng chạy đến thì thấy đại đội trưởng và mấy tên lính còn sống
ban nãy của anh ta, tất cả đều đã chết hết rồi.
Tình trạng chết của bọn họ rất kỳ lạ, toàn thân không có vết thương,
cũng không có dấu hiệu bị trúng độc, trên mặt đều lộ ra vẻ vô cùng sợ
hãi, như là sợ chết khiếp vậy.
Trong lòng tôi vô cùng hoảng sợ, những người này đều là binh lính
tinh nhuệ trong quân đội, trên tay đã nhuốm đầy máu tươi của kẻ thù, làm sao có thể chết vì khiếp sợ được?
Gương mặt của Chu Nguyên Hạo đanh lại, tung người nhảy xuống hang
núi, tôi cũng lót tót đi theo, khi chúng tôi đến hang động cất chiếc tủ
đồng thau thì chiếc tủ đã biến mất tự lúc nào rồi.
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo tái nhợt như tờ giấy, tôi bối rối quay sang hỏi anh: “Chiếc tủ đồng thau đó quan trọng lắm sao?”
Chu Nguyên Hạo im lặng một lúc, lo lắng nói: “Chúng ta hãy rời khỏi
đây ngay lập tức.” Chu Nguyên Hạo chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi vội vàng
đưa tôi ra khỏi hang. Sau một đoạn đi bộ ngắn, chúng tôi nhìn thấy một
số chi đội đang trên đường đến đây. Chu Nguyên Hạo đưa tôi nấp trên cây
và quan sát các đội đó từ xa.
Trong số những người này, thực sự có một vài người không phải là người Hoa Quốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT