Thân thể ma nữ kia trần trụi, trên cổ thắt một cái cà vạt, lưỡi thè ra, mắt lồi, nhìn thẳng vào tối. Tôi hoảng sợ, khẩn trương nhìn vào cô ta. Cô ta lắc đầu. Tôi không hiểu ý ma nữ kia, cũng không muốn xen vào việc người khác, vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh. Cao Thanh Hoàng đang nghe điện thoại, thấy tôi đến liền nói: “Khương Lăng, có một vụ làm ăn, cô có hứng thú không?” “Làm ăn như thế nào?" Tôi hỏi: “Chẳng lẻ trong nhà có người chết, muốn làm giấy tờ sao?”

“Tôi có một người bạn tên Tư Hoàng Lăng, là cảnh sát Cao Thanh Hoàng đáp: “Khi còn tại ngũ, chúng tôi từng là đồng đội, quan hệ cũng rất tốt. Gần đây anh ấy gặp phải một vụ án mạng, tình tiết rất kỳ quái. Anh ấy điều tra mãi nhưng không thấy được bước đột phá nào. Thế nên anh ấy hoài nghi đó có thể là một trường hợp siêu nhiên”

Tôi nhìn anh ta một cách kỳ quái. Không ngờ anh ta còn từng là một quân nhân. Điều lạ lùng hơn nữa là cảnh sát mà cũng tin vào chuyện tâm linh. “Tôi vẫn luôn nghĩ rằng tất cả cảnh sát đều theo chủ nghĩa vô thần cơ đấy”.

Anh ta mỉm cười nói: “Cô sai rồi, cảnh sát xử lí không biết bao nhiêu vụ án, ít nhiều gì cũng gặp phải những chuyện không thể lí giải được. Thế nên bọn họ càng tin tưởng vào tâm linh hơn người thường. Ví dụ như người chiến hữu kia của tôi, anh ấy đã kể với tôi rằng khi mới đi làm ở cục cảnh sát, gặp phải một vụ án chặt xác. Anh ấy chỉ chạm vào thi thể một lần nhưng không ngờ lại bị hôi chân. Mỗi ngày anh ấy đều rửa chân, thay tất nhưng chân vẫn hôi không chịu được, chữa trị bao nhiêu lần cũng không khỏi. Khi phá được vụ án chặt xác đó, bệnh của anh ấy đột nhiên khỏi hẳn. Sau này anh ấy mới nghe người khác nói lại người bị chết kia đã từng bị hôi chân rất nghiêm trọng”.

Tôi bật cười khúc khích. Nếu không phá được án, chẳng phải anh ấy sẽ bị hôi chân cả đời sao? Chàng cảnh sát này thật xui xẻo. “Lần này anh ấy gặp phải vụ án như thế nào?” Tôi hỏi: “Không phải lại mắc bệnh gì đấy chứ?”

Cao Thanh Hoàng nói: “Có một vị cảnh sát lớn tuổi, tuy chức vị không cao như vị chiến hữu chiến hữu kia, nhưng ông ấy cũng xem như là thầy của anh ấy. Ông ấy chỉ có một cô con gái thế nhưng hai tháng trước lại bị người ta giết”

Tôi gạt đi tâm trạng vui sướng ban nãy, vội hỏi: “Có thể là bọn tội phạm bị bắt lúc trước quay lại trả thù hay không?” “Ban đầu cũng nghi là như vậy nhưng nghe nói vụ án này rất kỳ quái”. Cao Thanh Hoàng nói: “Nếu cô sẵn sàng giúp đỡ, tôi sẽ sắp xếp để mọi người gặp mặt nhau” Tôi ngập ngừng, hỏi bâng quơ: “Cô ấy chết như thế nào?” “Bị cà vạt siết cho đến chết” Tôi gần như phụt ra ngụm rượu vang trong miệng. Chẳng lẽ là ma nữ trong nhà vệ sinh lúc nãy sao? Cô ấy tìm tôi làm gì? Muốn được giúp đỡ sao? Tôi tìm cớ đi vào nhà vệ sinh lần nữa, nhưng tôi chẳng thấy ma nữ kia đâu nữa rồi. Tôi quyết định đồng ý trước, tìm hiểu tình huống như nào rồi sẽ thực hiện bước tiếp theo. Cao Thanh Hoàng lập tức liên lạc với đồng đội của mình, chưa đến nửa giờ, anh ta đã đến rồi.

Anh ấy lớn tuổi hơn Cao Thanh Hoàng một chút, vẻ ngoài rắn rỏi, nước da ngăm đem. Anh ấy sững sờ nhìn tôi, chắc là cảm thấy tôi còn quá để có thể tin cậy.

Tổi đột ngột đứng dậy, nghiêng người lại gần anh ấy rồi hít một hơi. “Trên người của anh có một luồng tử khí” Tôi nói. Trong mắt anh ấy hiện lên một tia khinh thường, cho rằng tôi đang giả thần giả quỷ để lừa gạt. Tôi hỏi: "Trước khi anh đến đây có phải đã chạm vào vật gì ô uế không?” Sắc mặt anh ấy chợt thay đổi: “Cô đã nhìn thấy gì?”. "Tôi không nhìn thấy gì cả. Tôi lắc đầu: “Tôi ngửi thấy nó” Tư Hoàng Lăng kể cho chúng tôi về vụ án. Cô gái bị siết cổ kia tên là Chu Đan Ưu, vừa mới tốt nghiệp đại học, đã thi đậu công chức, đang chờ để đi làm.

Cô ấy thích leo núi, thường xuyên cùng bạn bè đến vùng ngoại ô leo núi. Hôm đó cô ấy đến núi Thanh Phong với bạn chung phòng trong trường đại học nhưng cả đêm không thấy về.

Bố cô ấy rất lo lắng, gọi điện cũng không ai nhận. Sau đó ông ấy gọi cho người bạn cùng phòng kia thì biết được khi leo đến giữa sườn núi, Chu Đan Ưu nhận được một cuộc điện thoại nói rằng bố cô ấy đã ngã bệnh nên đã quay về.

Bố của cô ấy, Chu Thành, căn bản không hề mắc bệnh, biết con gái đã xảy ra chuyện, dùng quyền hạn của mình, đến công ty viễn thông, điều tra lịch sử cuộc gọi của con gái thì phát hiện chiều hôm đó chẳng có ai gọi điện cho cô.

Ông Chu từng hoài nghi ba người bạn cùng phòng kia đã kết hợp để hãm hại Chu Đan Ưu, thế nhưng quan hệ giữa các cô ấy vẫn luôn hòa thuận, hoàn toàn không có động cơ nào để gây án.

Không còn cách nào, ông Chu đành phải nhờ đồng nghiệp giúp đỡ định vị điện thoại của Chu Đan Ưu, phát hiện ra điện thoại đang ở nhà mình.

Ông ấy nghĩ con gái đã về nhà, phấn khởi trở về nhưng trong phòng lại chẳng có ai. Ông gọi điện cho con gái thêm một lần nữa lại nghe thấy tiếng chuông từ trong tủ quần áo truyền ra. Chu Thành mở cửa tủ thì phát hiện xác của con gái, cổ bị siết bởi một chiếc cà vạt.



Tròn 3 ngày.

Chu Đan Ưu đã chết vào buổi chiều hôm mất tích. Ông Chu nhớ rõ rằng sau khi con gái mất tích, ông từng mở tủ quần áo kia để lấy đồ nhưng con gái không ở trong đó. Nói cách khác, xác của Chu Đan Ưu mới được mang đến vào hôm nay.

Nơi Chu gia sống là khu nhà do cục cảnh sát cấp, tuy cũ nhưng bù lại an ninh rất tốt, được trang bị rất nhiều camera. Khi Chu Thành xem video giám sát thì phát hiện Chu Đan Ưu tự mình trở về nhà. Một người chết lại tự mình trở về! Chịu đả kích lớn, ông Chu đã bị xuất huyết não, bây giờ vẫn còn nằm trong phòng ICU.

Tư Hoàng Lăng rút ra một điếu thuốc, vẻ mặt ảm đạm: “Chúng tôi đã làm việc vô cùng chăm chỉ để phá vụ án này nhưng vẫn không tìm được manh mối gì. Thi thể của Đan Ưu vẫn luôn được giữ trong nhà xác của cục, vậy mà sáng hôm nay tôi lại nhận được điện thoại báo thi thể cô ấy đã biến mất rồi”.

Anh ấy phun ra một ngụm vòng khói, nói: “Tôi đã xem video giám sát trong cục, tận mắt thấy Đan Ưu tự bò ra khỏi tủ đông rồi rời đi”.

Cao Thanh Hoàng lộ ra vẻ không tin, một cô gái chết hơn nửa tháng lại xảy ra việc xác chết vùng dậy hay sao? Tôi nhớ đến ghi chép trong số của bà, vẻ mặt nghiêm trọng: “Trong khoảng thời gian này, các anh có kiểm tra tử thi không?” Tư Hoàng Lăng lắc đầu: “Sau khi phát hiện thi thể, pháp y đã làm giải phẫu, từ đó đến nay vẫn không ai chạm vào” .

Tôi vội vàng hỏi: “Lúc khám nghiệm tử thi có tìm thấy gì không?” Tư Hoàng Lăng lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu, bên trong có chứa một báo cáo pháp y..

Tôi mở tấm ảnh ra, thi thể Chu Đan Ưu trông rất bình thường. Sau khi nhìn hồi lâu, tôi chỉ vào tầm ảnh trên tay mình hỏi: “Cô ấy thích để móng tay dài sao?”

Tư Hoàng Lăng sửng sốt một chút: “Tôi không để ý đến.” Trong ảnh móng tay của Chu Đan Ưu khá dài, nhưng ngày nay các cô gái thường nuôi móng dài để làm móng, điều này cũng không quá bất thường.Tôi lật qua lật lại tấm ảnh, đột nhiên sững sờ. Móng chân của Chu Đan Ưu cũng rất dài! "Là cương thi” Tôi nói: “Chu Đan Ưu biến thành cương thi rồi” Tư Hoàng Lăng cau mày, có chút khó tin.Tôi cũng khá nghi hoặc, bởi vì thi xác chết khi biến thành cương thi, ba ngày sau khi chết sẽ xuất hiện những triệu chứng như, da mặt hóa đen, móng tay dài ra, môi thâm. Hơn nữa sau bảy ngày xác của cô ấy sẽ sống lại. Nhưng bây giờ đã hơn nửa tháng thì việc này mới xảy ra.Tôi lại kiểm tra tập tài liệu, đột nhiên thấy báo cáo có ghi phát hiện rất nhiều gạo nếp trong dạ dày của Chu Đan Ưu. Trưa ngày xảy ra tai nạn, cô ấy đã ăn rất nhiều gạo nếp. Theo quan niệm dân gian, gạo nếp có tác dụng xua đuổi tà ma, tẩy độc cho tử thi và kìm hãm sự biến đổi của xác chết. Vì vậy trong nhiều ngôi mộ cổ được khai quật, trên ván quan tài được đắp một lớp gạo nếp.

Chiều hôm đó, Chu Đan Ưu chắc chắn đã gặp phải một thứ gì đó, bị nhiễm độc nhưng lại không lập tức biến thành cương thi bởi vì giữa trưa cô ấy đã ăn rất nhiều gạo nếp.Gạo nếp, ở dân gian trong truyền thuyết, vẫn luôn là có thể trừ tà thần vật, dùng nó có thể nhổ thi độc, còn có thể dự phòng thi thể thi biển.Khi giải phẫu pháp y đã lấy hết gạo nếp ra, nhưng gạo nếp cũng đã giải được một phần độc tố nên sau nửa tháng cô ấy mới hoàn toàn biến thành cương thi.Không ổn. Cô ấy biến thành cương thi chính là một tai hoạ lớn.Đúng lúc này, điện thoại Tư Hoàng Lăng đổ chuông, sau khi nhận, sắc mặt anh ấy trở nên rất khó nhìn: “Đã xảy ra chuyện, một người bạn cùng phòng của Chu Đan Ưu đã chết rồi.”

Cô gái bị chết tên Giang Thanh Nhàn, là nhân viên của một công ty ngoại thương, vào sáng hôm nay lúc đi làm, cô ấy đã bị giết bãi đỗ xe..

Khi tôi cùng Cao Thanh Hoàng đi theo Tư Hoàng Lăng vào bãi đỗ xe, pháp y đang kiểm tra thi thể. Tôi nhìn thoáng qua, xác chết đẫm máu, gần như không nhìn rõ hình dạng con người.

Pháp y cau mày nói với Tư Hoàng Lăng: “Đội trưởng, chuyện này khá kỳ lạ. Đánh giá vết thương thì có thể thấy là do móng tay người cho ra thế nhưng chẳng có người sống nào làm được như thế cả”

Pháp y vừa dứt lời, sắc mặt Tư Hoàng Lăng lập tức thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play