Phòng thí nghiệm này là bị địa ngục hỏa thiêu hủy!
Có thể thu hút nhiều địa ngục hỏa như vậy, sức mạnh của người này quả là không bình thường!
Sắc mặt bọn họ có chút không tốt, không những không tìm được gì mà
phần thưởng cũng bị tuột mất, còn có khả năng làm mất lòng một cao nhân
có năng lực lớn mạnh.
“Thủ trưởng, các anh mau đến đây xem, ở đây có một vài món đồ.” mấy người công nhân xung phong đi đầu lớn giọng hô lên.
Hai người Uông Nhạc vội vàng chạy tới nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Đó là một căn phòng rất rộng, tất cả mọi thứ trong phòng đều đã kết
tinh nhưng ở chính giữa một hình tròn trong vòng bán kính mười lăm mét
có một mảng màu đen kịt.
Hình tròn đó tất nhiên là một cái hố, miệng hố rất tròn và bằng
phẳng, hố vô cùng sâu thông thẳng tới nơi sâu nhất dưới lòng đất, giống
như thông đến đầu bên kia của trái đất.
Trong căn phòng này nồng nặc mùi quỷ khí, nồng nặc đến nỗi khiến cho người ta gần như không thở nổi.
Hai người bọn họ cơ bản là không dám đến gần cái hố to đó, vội vàng
lùi ra ngoài, Uông Lạc trầm mặc một lúc lâu rồi quay sang nói với Hàn Vũ Sâm ở bên cạnh: “Nhìn sự việc xảy ầm ĩ như này, phá hủy đi phòng thí
nghiệm dưới lòng đất, không phải là một cao nhân đắc đạo nào mà là một
quỷ hồn từ địa ngục chui ra làm.
Vẻ mặt Hàn Vũ Sâm rất khó coi nói thêm: “Sức mạnh… ma tướng.”
Nói đến từ ma tướng này, hai người đều không khỏi rùng mình.
Gần bảy mươi năm Hoa Quốc xây dựng đất nước, đây là lần đầu tiên có
ma tướng hiện thân. Đây là chuyện mà hai bọn họ không thể giải quyết
được, phải đi báo cáo ngay lập tức, sức mạnh của một quỷ hồn đủ để hủy
diệt cả một thành phố trong phút chốc, một khi để bọn chúng tàn sát bừa
bãi trên nhân gian, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Uông Lạc không khỏi đem chuyện bí mật này mắng người của công ty từ
trên xuống dưới một cách hung dữ, lần lượt chào hỏi tổ tông đời thứ mười tám của bọn họ.
Đầu óc của những người này có đạn không chứ? Ngay cả ma tướng ở địa ngục mà cũng dám kêu gọi.
Còn tôi, đối với những nguy hiểm này thì không hề hay biết gì cả, ở
trong nhà đến ngày thứ năm thì Tống Anh gọi điện thoại cho tôi, nói rằng trường học đã bắt đầu nhập học trở lại, cô ta bảo tôi mau chóng về học.
Tôi về đến trường, thấy rất nhiều người đều vô cùng ủ rũ, sự việc hỗn loạn lần này có hơn một nghìn người bị chết, rất nhiều người đã mất đi
những người thân yêu nhất của mình.
“Ôi chao, Khương Lăng, Vương Khánh đã chết rồi, con người này thật là yếu đuối.” Tống Anh nhoài người trên chiếc bàn học bên cạnh tôi, cúi
đầu thở dài: “Cũng xem như là cô ta may mắn, không cần phải thi kỳ thi
cuối kỳ, chúng ta thiếu nhiều tiết học như vậy, lần này có thể thuận lợi thi qua được hay không vẫn còn là một ẩn số.”
Tôi ngây người một lát: “Ai nói cho chị?”
Tống Anh vỗ vỗ vai tôi: “Chị biết, Khương Lăng em chắc chắn là luyến
tiếc Vương Khánh, chị cũng vậy nhưng cũng chẳng còn cách nào cả. Hôm qua chị gọi điện cho nhà Vương Khánh, bà cô ta nói, hôm đó Vương Khánh đi
siêu thị mua đồ, vừa hay gặp phải một âm binh thì liền không nhìn thấy
đâu nữa, nghe nói thi thể đã bị âm binh ăn mất rồi, ngay cả việc chôn
cất cũng không thể làm được. Ôi, bố mẹ và nguời thân của Vương Khánh
thật đáng thương, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh,”
Tôi trầm mặc, Vương Khánh đã chết ở công ty thương mại Sunshine, cảnh sát sẽ không nói sự thật cho người nhà biết, hiển nhiên là bọn họ đang
bịa ra một cái cớ để đuổi người đi.
Tống Anh tiếp tục cảm thán, đôi mắt hơi đỏ lên: “Đáng tiếc là Tứ kiếm khách danh tiếng lẫy lừng của chúng ta bây giờ đã biến thành Tứ thiếu
một rồi.”
Tôi bất đắc dĩ trở mặt khinh thường, cái gì mà Tứ kiếm khách “Danh tiếng lẫy lừng” chứ, là chị tự phong mà?
Ngày thứ hai, bố mẹ Vương Khánh từ nơi khác tới nhưng ngay cả đến thi thể của con gái cũng không nhìn thấy, chỉ có thể tìm được một bộ quần
mà lúc còn sống cô ta thích nhất ở ký túc xá đặt vào hũ tro cốt rồi cầm
về chôn cất.
Bố mẹ Vương Khánh ghé sát vào hũ tro cốt khóc chết đi sống lại, tôi
nhìn thấy mà xót xa, nếu Vương Khánh nhìn thấy cảnh này thì sẽ có cảm
tưởng như thế nào chứ?
Cô ta có còn cảm thấy, tất cả mọi chuyện mình làm đều xứng đáng không?
Bố mẹ Vương Khánh cầm theo hũ tro cốt ngồi lên xe rồi chậm rãi rời
khỏi trường học, tôi đứng ở cổng nhìn theo họ một lúc lâu, Bành Liễu Phi đi tới vỗ vai tôi: “Khương Lăng, mau về thôi, nhìn như vậy thì bạn học
Vương Khánh cũng không quay lại nữa đâu. Ôi, tình cảm của mấy người các
em thật là sâu đậm, Vương Khánh có một người bạn như em cũng được coi là không uổng phí cuộc đời này.”
Tôi bất đắc dĩ cười khổ, nếu như thầy Bành biết cô ta hận tôi bao nhiêu thì đoán là anh ta sẽ không nói như vậy đâu.
Tôi xoay người trở về trường học, buổi chiều còn có tiết học, tôi vừa đi chưa được bao lâu thì có một vị đạo sĩ già đi tới, bên cạnh còn dẫn
theo một tiểu đạo sĩ.
Vị đạo sĩ già trên người mặc chiếc áo đạo sĩ màu xanh đậm, trên lưng
đeo một bọc vải dài, bộ râu bạc trắng dài đến ngực, dáng vẻ tiên phong
đạo cốt.
Bên cạnh ông ấy là một tiểu đạo sĩ chừng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt tròn vo trông rất đáng yêu.
Vị đạo sĩ già nhìn thành phố trước mắt mình lộ ra một chút nghi hoặc: “Trong thành phố này lại có thể tập trung được nhiều cái thứ lợi hại đó như vậy, thật là quái lạ.”
Tiểu đạo sĩ hỏi: “Sư phụ, toàn là thứ gì mà ngay cả người cũng nói bọn chúng lợi hại.”
Vị đạo sĩ già lắc đầu: “Tu vi của thầy có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn chúng nhưng không thể tìm được bọn chúng.”
Tiểu đạo sĩ vội vàng nói: “Vậy chúng ta có cần phải phái những người khác của môn phái tới để tiêu diệt bọn chúng ạ?”
Đạo sĩ già gõ đầu cậu bé một cái: “Đừng nói nhảm, nhiều thứ lợi hại
như vậy, chúng ta vẫn chưa có đủ bản lĩnh để tiêu diệt toàn bộ bọn
chúng. Chỉ cần bọn chúng không gây hại cho dân chúng, chúng ta cũng đừng tự tìm đến bọn chúng gây phiền phức, biết chưa?”
“Biết rồi ạ.” Tiểu đạo sĩ ôm đầu nhưng trong lòng rất ấm ức, không
phải sư phụ nói đa số ma quỷ đều xấu xa sao? Xấu xa như vậy thì phát
hiện ra tên nào phải tiêu diệt luôn tên đó, đợi bọn chúng hại người rồi
mới đi tiêu diệt, vậy thì người bị hại chết không phải là chết oan rồi
sao?
“Còn ngây người ra làm gì đấy?” vị đạo sĩ già quát: “Còn không mau chạy theo.”
Tiểu đạo sĩ chu cái miệng nhỏ, không cam tâm đi tới.
Qua một tuần, Tư Hoàng Lăng gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nói cho
tôi về sự việc của công ty thương mại Sunshine lần này, số người chết
của Hà Thành vượt quá mười nghìn người, cấp trên vô cùng tức giận, quyết định thiết lập một phòng điều tra đặc biệt ở cục cảnh sát Hà Thành,
chuyên điều tra về các vụ án kỳ bí, người của phòng điều tra đặc biệt sẽ do trụ sở chính nhóm điều tra tài liệu X đặc biệt điều động.
Nghe nói đội trưởng Hồ của đội thứ tư lần này đã bị cấp trên truy cứu trách nhiệm và điều đi Hoa Tây đảm nhận chức phó đội trưởng, xem như là đã bị giáng chức, ngoài ra trụ sở chính đã cử người khác đến Hà Thành
đảm nhiệm chức đội trưởng.
Bởi vì lần này Tư Hoàng Lăng biểu hiện xuất sắc nên đã được nhận
thưởng, do thị trưởng đích thân trao tặng huân chương anh hùng cho anh
ấy, chính thức lên chức phó cục trưởng, chỉ có điều bây giờ cục cảnh sát đang bị thiếu nhân lực cho nên tạm thời anh ấy được cử đến đội cảnh sát hình sự.
Tư Hoàng Lăng còn chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã một bước lên mây,
giữ chức cục trưởng cục cảnh sát, tốc độ thăng tiến thật sự khiến cho
người khác phải khâm phục nhưng cũng khơi dậy sự đố kỵ của rất nhiều
người, vì anh ấy không giao việc của mình cho người khác, khoảng thời
gian này luôn rất kiệm lời, làm việc cũng rất cẩn thận, cho dù là trong
nghề hay là trong lòng dân chúng đều tạo được tiếng tốt.
Tôi từng đi qua tòa cao ốc văn phòng đó, trên cửa đã dán giấy niêm
phong, bên ngoài chăng dây còn treo cả biển ô nhiễm sinh hóa, bên trong
thì tối đen như mực, cũng không biết người của văn phòng nghiên cứu tài
liệu X có vào lại không gian ma đó không.
Nháy mắt, lại một tháng nữa trôi qua, trong khoảng thời gian này tôi
và Chu Nguyên Hạo còn đi khắp nơi tìm ác ma, diệt trừ được vài tên ma
quỷ cấp lệ quỷ, tiếc là không tìm được đoàn oán khí.
Cái thứ đoàn oán khí này có thể gặp mà không thể cầu nhưng trong trận đấu với ma quỷ, sức mạnh của hai bên đều tăng với tốc độ rất nhanh, sức mạnh của Chu Nguyên Hạo đã vô cùng giống với ma nhiếp thanh rồi, chỉ
thiếu một cơ hội nữa thôi là có thể đột phá thành công.
Khi Hà Thành vào cuối thu, khoa tranh sơn dầu của chúng tôi đã tổ
chức một buổi triển lãm tranh đầu tiên, tranh của tôi là một bức vẽ tĩnh vật, năm đó lúc thi vào đại học Giang Thanh San đã lấy một bức tranh
tĩnh vật để đánh tráo bức tranh vẽ non nước của tôi, tôi cố tình vẽ một
bức tranh tĩnh vật khác giống hệt với bức đó, cho dù là phối cảnh hay là cách sử dụng màu sắc thì bức tranh của tôi cũng không thể thắng được
bức tranh đó.
Tôi đứng giữa hội trường, nhìn mấy thầy cô của học viện đang khen
ngợi bức tranh ở phía trước, trên mặt hiện lên một nụ cười, cuối cùng
tôi cũng báo được mối thù năm đó rồi.
Chính lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận ầm ĩ, các thầy cô vội
vàng chạy ra ngoài, vẻ mặt nịnh bợ cung kính chào hỏi người đó.
Bên ngoài hội trường có một chiếc xe đỗ lại, hiệu trưởng học viện mỹ
thuật đi xuống, đích thân mở cửa xe cho người đó, một người đàn ông từ
trên xe đi xuống, người đàn ông đó rất trẻ, có lẽ chỉ lớn hơn tôi bốn
năm tuổi, mặc một bộ vest màu vàng nhạt, đầu tóc được chải chuốt rất gọn gàng, dáng vẻ rất đẹp trai, cử chỉ nhanh nhẹn.
Anh ta xuống xe, ngay lập tức một nhóm nữ sinh liền hò hét ầm ĩ.
Tôi ngây ra vài giây rồi tránh ra, nhìn anh ta được các lãnh đạo của
trường vây quanh rồi bước vào hội trường, bắt đầu tham quan những bức
tranh sơn dầu ở trong buổi triển lãm tranh, hiệu trưởng đích thân giới
thiệu cho anh ta, biểu hiện cực kỳ cung kính thậm chí là có chút nịnh
hót.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT