Tôi hỏi đã tìm thấy Tống Anh chưa, kết quả bọn họ lại nói với tôi rằng sau khi Tống Anh bị ba xác chết bắt đi.
Thực sự bọn họ đã đưa cô ta đến trước cửa đội cảnh sát giao thông xử lí vụ tai nạn, sau đó liền xoay người rời đi.
Bọn họ trở lại bệnh viện bằng xe buýt, đúng lúc trên đầu họ có mũ
trùm đầu, trên đường đi luôn đội mũ, thật sự không có ai chú ý tới bọn
họ.
Mặt tôi lập tức đen lại, cảm thấy những cái cảnh này vừa đáng sợ vừa
nực cười. Không ngờ bọn họ quay lại bệnh viện, thật sự đã dạy cho một kẻ lạm dụng xác chết một bài học.
Người đàn ông đã tiêm thuốc mê cho tôi là một bác sĩ ở bệnh viện
Phương Nam Hoa quốc, bình thường trông anh ta khá bình thường, nhưng đã
hơn ba mươi tuổi rồi, ngay cả bạn gái cũng không có. Người khác muốn
giới thiệu cho anh ta, anh ta cũng không muốn, không ngờ anh ta lại là
một tên biến thái và có sở thích bệnh hoạn này.
Bây giờ anh ta đã bị bắt đi rồi, người ta đoán rằng anh ta sẽ phải ngồi tù vì xúc phạm thân thể và cố ý làm tổn thương thân thể.
Tôi hỏi Tống Anh có liên quan gì đến vụ thoát nạn tai nạn giao thông
đó không. Tư Hoàng Lăng nói với tôi, lúc tai nạn xảy ra, cũng đúng lúc
Tống Anh đi ngang qua chiếc taxi, lúc đó chính Tống Anh đã gọi điện báo
cảnh sát.
Cô ta suy nghĩ kĩ càng lại, sau khi tai nạn xảy ra, một người thanh
niên áo đen từ trên xe bước xuống, nhìn anh ta có vẻ không đến hai mươi
tuổi, nhưng người lái xe là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn
mươi tuổi.
Qua nhận định của Tống Anh, lúc đó người lái xe thật sự là con trai
của người chủ xe, mới mười bảy tuổi, chưa có bằng lái xe và còn uống
rượu nữa chứ.
Người bố không muốn con bị bắt vào tù nên đã đưa cho tài xế ba tỷ đồng và bảo ông ta nhận tội.
Ba xác chết đã thực sự tìm thấy Tống Anh để trả thù cho những ân oán
của họ. Tống Anh ngay khi nhìn thấy họ đã biết có chuyện xảy ra rồi.
Cô ta vốn là một người hăng hái, hay lo lắng và có tư tưởng công bằng, sẵn sàng làm chứng trước toà và chỉ điểm kẻ sát nhân.
Tôi đã gặp rất nhiều ma, nhưng ba xác chết này thật khiến tôi không
nói nên lời. Tôi cũng không có vấn đề gì lớn, đã được xuất viện sau khi
được truyền hai chai nước.
Tống Anh đã trở về kí túc xá, cô ta vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nói
về điều đó. Cô ta nói khi nhìn thấy ba thi thể, gần như sợ điếng người,
nhưng bọn họ không làm tổn thương cô ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta, không nói gì. Có thể bọn họ cũng không nói được.
Tống Anh vốn dĩ là một người vô tư, dần dần không còn thấy sợ hãi,
kiểm tra kĩ hơn thì không phải họ chỉ là một vài công nhân nhập cư đã bị giết cách đây một tuần sao?
Ngay lập tức cô ta đoán được rằng họ có chuyện bất bình, cô ta đã vỗ ngực hứa rằng sẽ giải quyết những bất bình cho họ.
Tôi có chút bất lực, con nhóc này thần kinh thật sự tốt, nếu đổi lại là tôi, chắc đã sợ đến phát bệnh mất thôi.
Sự xuất hiện của thây ma ở bệnh viện Phương Nam đã bị dập tắt, ba thi thể nhanh chóng được hoả táng.
Tôi nói với Tống Anh đừng nói về vụ việc ấy, nhưng cô ta cũng chỉ nhún vai thờ ơ, dù sao cũng không ai tin điều đó.
Mười ngày sau, chúng tôi nhận được cuộc gọi của Tư Hoàng Lăng, Tư
Hoàng Lăng nghiêm nghị nói với chúng tôi rằng, tên con trai được Tống
Anh xác nhận kia đã trả một số tiền lớn cho gia đình người quá cố rồi.
Nhận được sự tha thứ của gia đình người đã khuất, bố anh ta đã cố gắng lấy cho anh ta giấy chứng nhận bệnh tâm thần phân liệt.
Anh ta không bị kết án và chỉ phải vào bệnh viện tâm thần. Tư Hoàng
Lăng nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận, những kẻ nhà giàu kia rất có khả
năng sẽ trả thù chúng tôi.
Tống Anh rất tức giận khi biết ba người quá cố đã cố gắng hết sức để
giải quyết nỗi oan ức của mình nhưng cuối cùng lại bị lừa là hung thủ
tâm thần phân liệt. Đây là thế giới kiểu quái gì vậy!
Tôi cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi, không phải nói anh ta bị tâm thần phân liệt sao? Để tôi chỉ cho anh ta biết tâm thần phân liệt thực
sự là gì.
Sau khi học xong, tôi ra khỏi trường và tìm đến nơi xảy ra vụ tai nạn xe hơi. Lúc đầu tôi không có hy vọng gì, nhưng không ngờ lại tìm thấy
một tia linh hồn của một người đã chết ở đó.
Con người có ba hồn hoặc bảy hồn, người có ba linh hồn, một là linh
hồn trên trời, thứ hai là linh hồn đất và thứ ba là linh hồn sống.
Người có bảy linh hồn, một cho bầu trời, hai cho tinh thần và trí
tuệ, ba cho năng lượng, bốn cho sức mạnh, năm cho trung tâm, sáu cho
tinh thông và bảy cho tài hoa.
Tia linh hồn này chính là linh hồn của sự sống giữa ba linh hồn.
Trong ba linh hồn, linh hồn sống có thể biết được tất cả nghiệp
chướng của linh hồn chính, cũng có thể chỉ dẫn thiện ác của cơ thể sống.
Vì vậy sau khi thể xác chết đi, linh hồn sống có khả năng vào cõi
nhân sinh và hồi sinh trở lại. Cho nên nhiều hồn ma trên thế giới hầu
hết được hình thành do sự thay đổi của số phận và linh hồn.
Nhưng linh hồn sống không lâu dài, sau khi lang thang ở vùng đất chết một thời gian, họ sẽ đi về nơi người chết nên đi hoặc họ sẽ tiêu tan
trong thế giới.
Nếu bị ám ảnh, họ có thể trở thành những bóng ma cô đơn và nếu oán hận sâu sắc họ sẽ trở thành những bóng ma oán hận.
Đúng lúc tôi học được cách vẽ một lá bùa ma, gấp bùa chú thành một
nghìn con hạc giấy, đặt tia sinh mệnh và linh hồn vào đó, sau đó tôi hỏi thăm bệnh viện tâm thần anh ta đang ở.
Bệnh viện tâm thần này là một trong những viện dưỡng tốt nhất của toàn thành phố, môi trường bên trong rất tốt.
Nếu ở trong đó một thời gian, sau đó bí mật rời đi, thì cũng giống như đi nghỉ dưỡng vậy.
Tôi đã quyên góp chín tỷ đồng cho viện tâm thần này, phó chủ tịch đã đích thân ra đón và đưa tôi đi thăm quan.
Những kẻ nhà giàu kia sống ở phường có điều kiện tốt nhất, tôi nhân cơ hội đến thăm để xem thử nơi anh ta sống xem thế nào.
Quả nhiên anh ta đang chơi trò chơi trên điện thoại của mình, trên mặt cười ha ha, vốn dĩ không để tâm đến chuyện gì cả.
Tôi giận sôi cả ruột gan, đặt lá bùa điều khiển ma dưới gốc cây ngoài bệ cửa sổ. Có lẽ chuyện về ba xác chết kia quá kì quặc, khiến bố mẹ của kẻ nhà giàu kia sợ hãi, họ đến chùa xin bùa trừ tà và để anh ta đeo nó.
Nhưng cấp độ trừ tà rất thấp, nó chỉ có thể ngăn chặn những con ma đơn độc thông thường mà thôi.
Tôi đã nói với linh hồn của những người lao động nhập cư rằng không
cần trực tiếp làm hại anh ta, chỉ cần thỉnh thoảng xuất hiện bên cửa sổ
hoặc trong gương của anh ta là được rồi.
Chẳng mấy chốc, tôi nghe thấy những tiếng hét kinh hoàng.
Tôi nhếch nhếch khoé miệng, thiện ác cuối cùng cũng được đền đáp,
đừng nghĩ rằng chỉ cần có ít tiền chạy vạy ngược xuôi là có thể thoát
khỏi sự trừng phạt.
Mười ngày sau, tôi lại đến bệnh viện tâm thần này. Khi nhìn thấy kẻ
nhà giàu kia, anh ta đã sợ hãi đến nổi người không ra người nữa.
Anh ta luôn quỳ gối bên cửa sổ và hét lên: “Tôi đã sai rồi, làm ơn, hãy tha cho tôi đi.”
Bác sĩ nói với tôi rằng tình trạng của anh ta đã ổn định, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên xấu đi, nói chuyện vô nghĩa mỗi ngày, nói
rằng có người đến trả thù anh ta.
Bố mẹ anh ta đã quyết định đưa anh ta ra nước ngoài tiếp tục điều trị.
Tôi lấy lại lá bùa hộ mệnh ma quái dưới gốc cây lên, bài học tôi dạy cho anh ta là quá đủ rồi.
Dù trong tương lai có được chữa lành thì kí ức kinh khủng như địa
ngục này sẽ theo anh ta mãi mãi, tôi cũng sẽ không bao giờ xoá bỏ được
chuyện này trong suốt cuộc đời mình.
Sự việc đến hồi kết thúc, việc học của tôi đang đi đúng hướng, lần
trước sau khi được tôi dạy một bài học, Tôn Nhã nhìn thấy tôi liền chạy
tới chạy lui, sợ tôi sẽ đăng video đó lên mạng.
Linh hồn trong kí túc xá của chúng tôi dường như không thể rời khỏi
kí túc, giống như linh hồn bất biến ở Nhật Bản vậy, từ khi tôi dạy dỗ
Tôn Nhã, cô ta đã không bao giờ gây rối thêm lần nào nữa.
Vương Khánh cũng được chuyển đến một phòng ngủ khác, tinh thần càng ngày càng tốt, tính tình cô ấy cũng dần trở nên vui vẻ.
Tôi phát hiện lúc mình đi học thời gian trôi rất nhanh, trong nháy
mắt đã trôi qua một tháng, tôi chào hỏi các bạn cùng phòng và nói rằng
tôi sẽ về nhà trong thời gian tới.
Vì vậy tôi trở về nhà, hơi lo lắng chờ Chu Nguyên Hạo đến tìm mình.
Nhìn thấy đã gần mười hai giờ, Chu Nguyên Hạo vẫn chưa tới, trong lòng tôi có chút bất an, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ pháp trận Cửu Tử Phục Sinh không sưởi ấm nổi linh hồn anh ấy sao?
Tôi định gọi điện cho chú Trịnh thì đột nhiên có người gõ cửa, là
chuyển phát nhanh, tôi mở gói hàng ra thì thấy là một hộp quà màu đỏ
được gói rất đẹp.
Sau đó tôi mở hộp quà ra, ra là chiếc váy màu đen phồng, phong cách đơn giản và đầy khí chất.
Ngoài ra còn có một bộ trang sức bằng kim cương, hai vé đi chèo thuyền và một mặt dây chuyền bằng ngọc bích.
Tên của Chu Nguyên Hạo được khắc trên mặt trước của mặt dây chuyền
ngọc bích, còn ngày sinh của anh được khắc ở mặt sau. Tấm ngọc bích này
chạm vào thấy mát lanh, đeo vào mùa hè thì rất thoải mái.
Tôi đang nghịch mặt dây chuyền bằng ngọc bích của mình thì đột nhiên
xuất hiện một làn khói xanh lơ lửng, ngưng tụ trong không khí thành một
người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao cao.
Anh mặc chiếc áo phông sọc xanh trắng phổ biến thông thường, nhưng khi mặc nó, trông anh lại như một người nổi tiếng vậy.
Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao người ta nói rằng một bộ quần áo đẹp hay không sẽ phụ thuộc vào gương mặt và dáng người rồi.
Tôi bước lên sờ sờ khuôn mặt của anh, lại chạm vào ngực anh, duỗi tay ra sờ soạng, hài lòng gật đầu: “Đủ rồi, không thiếu bộ phận nào.”
Ở với anh quá lâu, tôi cũng dần trở thành một cô gái lỗ mãng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT