Thầy Bành Liễu Phi sắp xếp cho tôi ngồi vị trí đằng sau, tôi ngồi
cạnh một nữ sinh, thoạt nhìn có chút rụt rè e sợ, dáng người cũng không
tồi lắm.
Tôi cùng với cô ta chào hỏi, cô ta gật đầu với tôi, chúng tôi giới
thiệu tên của lẫn nhau, cô ta tên Vương Khánh, là người từ nơi khác đến.
Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy vết bỏng do tàn thuốc trên mu bàn tay của
cô ta, có vẻ như vừa mới đốt không lâu, cô ta vội vàng lấy tay áo che
miệng vết thương lại, không nói nữa.
Sắc mặt của tôi sầm lại.
Tan học, tôi từ phòng học bước ra, đột nhiên bị ba nữ sinh chặn lại,
người dẫn đầu kia rất xinh đẹp, xách túi Gucci và trên người xức nước
hoa Chanel, nhìn tôi một cách trịch thượng.
Nữ sinh này là của lớp chúng tôi, hình như tên là Tôn Nhã.
“Người mới tới, tôi cảnh cáo cô, tránh xa thầy Bành Liễu Phi ra một
chút, thầy ấy là của tôi.” Tôn Nhã hai tay ôm ngực, khinh thường nhìn
chằm chằm tôi.
Tôi quả là cạn lời, thấp giọng nói một câu: “Ấu trĩ.”
Sau lưng cô ta một nữ sinh bước tới, quát lên: “Cô nói cái gì cơ?”
“Cô đã nghe thấy rồi.” Tôi nắm lấy bả vai của cô ta: “Tránh ra.”
Cô ta cảm thấy vai của mình bị chùng hẳn xuống, cắn chặt môi, quay
sắc mặt khó coi sang một bên, tôi nghênh ngang rời đi. Tôn Nhã hung ác
trợn mắt nhìn cô ta một cái, cô ta có chút sợ Tôn Nhã, nói: “Sức mạnh
của cô ta rất lớn, tôi, tôi là bị cô ta đẩy ra.”
Tôn Nhã hừ lạnh một tiếng: “Phế vật vô dụng.”
Tôi đến thư viện đọc sách một lúc, trở về phòng ngủ, Tống Anh cùng
các sinh viên năm nhất đi huấn luyện quân sự, tháng này đều sẽ đi sớm về muộn.
Tôi lấy ra chiếc máy tính xách tay vừa mới mua, đang định xem một
chương trình truyền hình của Mỹ, đột nhiên nửa cái đầu người nhô lên
khỏi mặt đất, nửa bên mặt đều bị rơi xuống, trên đầu đầy là não.
“Lại là cô.” Tôi lấy bùa chú ra: “Tối hôm qua vẫn chưa nếm đủ mùi đau khổ đúng không?”
Ma nữ chỉ lộ nửa người trên, cô ta giơ tay lên, chỉ ra ngoài cửa.
Tôi cau mày, có phải cô ta đang muốn nói với tôi điều gì không?
Tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngủ, lờ mờ như nghe thấy tiếng chửi rủa.
Tôi theo âm thanh ở trên tầng, đến trước phòng ngủ thứ ba trên tầng năm, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc.
“Khóc cái gì mà khóc? Đồ rẻ rách, bây giờ cũng biết khóc rồi à?” Một
âm thanh quen thuộc vang lên: “Lúc mày quyến rũ thầy Bành Liễu Phi, sao
không nghĩ đến có ngày hôm nay?”
Tôi cau mày, âm thanh này, không phải là nữ sinh này hôm nay bị tôi nắm lấy bả vai hay sao?
“Tôi không có quyến rũ thầy Bành Liễu Phi mà…” Tiếng khóc trầm xuống thì thào.
Âm thanh này không phải của Vương Khánh sao?
“Còn dám nói không có à!” Bên trong truyền đến âm thanh đánh đấm: “Chị Tôn bọn tao đã tận mắt nhìn thấy!”
Tôi nghe không nổi nữa, bước đến trước cửa, đá một cước tung cửa.
Tòa kí túc xá đều là tòa nhà cũ, cửa đều là cửa gỗ, rất dễ phá cửa,
tôi nhìn vào bên trong, Tôn Nhã ngồi vắt chân trên giường hút thuốc lá,
hai nữ sinh đang đánh Vương Khánh, Vương Khánh trên người ướt đầm đìa,
chắc là bị hắt nước tiểu.
Tôi liền nổi giận, tiến đến vài bước, đôi mắt lạnh lùng liếc qua bọn
họ, Tôn Nhã phun ra một vòng khói, nói: “Cút ra ngoài, đừng xen vào
chuyện của người khác, nếu không tôi cũng sẽ đánh cô đấy.”
Tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi không có sở thích gì nhiều, nhưng
lại đặc biệt thích xen vào chuyện của người khác.” Nói xong tôi lập tức
đi đến trước mặt Vương Khánh: “Đứng lên, đi cùng tôi.”
Vương Khánh vừa khóc vừa nói: “Tôi, tôi không sao, Khương Lăng, cô đi đi, tôi không muốn liên lụy đến cô.”
Tôi bước tới và nắm lấy cánh tay của cô ta, kéo cô ta lên: “Tôi nói đi là đi.”
Tôn Nhã chặn trước mặt chúng tôi, nổi cơn thịnh nộ: “Các người là cái thá gì, lời nói của tôi không sai khiến các người phải không?”
“Tránh ra.” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, Tôn Nhã cầm đầu lọc thuốc lá dí vào vào tôi: “Cô khiến tôi phát điên!”
Tôi bắt lấy cổ tay của cô ta, bóp chặt xương cổ tay của cô ta, cô ta lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Buông tay, tôi kêu cô buông tay!”
Tôi đẩy cô ta về phía trước, cô ta lùi lại mấy bước, ngã xuống
giường, hai nữ sinh kia vội vàng đi đến đỡ cô ta dậy: “Chị Nhã, chị
không sao chứ?”
Tôi dùng ánh mắt sắc như dao, liếc qua mặt cô ta, khiến cô ta rùng
mình, tôi nói: “Kể từ giờ tôi sẽ che chở cô ấy, đừng để tôi nhìn thấy
các người bắt nạt cô ấy, nếu không thì…”
Bỗng nhiên có một con bọ vàng từ trong quần áo của Tôn Nhã chui ra,
bò lên má của cô ta, cô ta thét lên một tiếng, sợ hãi vừa nhảy vừa hét:
“Con bọ, con bọ ở đâu chui ra! Cút đi, cút đi!”
Hai nữ sinh kia chưa bao giờ nhìn thấy con bọ lớn như vậy, đều sợ hãi không dám đi qua.
Tôi kéo Vương Khánh đi đến phòng 503, đưa cô ta về đến phòng của tôi, sau đó ném cho cô ta một chiếc khăn và một bộ quần áo: “Đi tắm rửa đi.”
Vương Khánh khóc đi vào nhà vệ sinh, ký túc xá của Học viện Mỹ thuật
có môi trường rất tốt, nhà vệ sinh có trang bị bình nóng lạnh, có thể
tắm được.
Nửa đầu ma nữ lại chui lên khỏi mặt đất, tôi liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Nếu như đến gần cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”
Ma nữ lại từ từ chui xuống đất.
Vương Khánh tắm xong bước ra, cảm ơn tôi, lại vẻ mặt buồn bã, lo lắng nói: “Bố của Tôn Nhã là người của Hội đồng giáo dục thành phố, địa vị
rất cao, hôm nay cô xúc phạm cô ta, cô ta nhất định sẽ không buông tha
cho cô đâu.”
Tôi mỉm cười, không bận tâm tới điều đó, để cô ấy nghỉ ngơi trên
chiếc giường trống trong phòng của chúng tôi, sau đó tôi nhận được điện
thoại của thầy Bành Liễu Phi, bảo tôi đến văn phòng gặp thầy ấy.
Lúc ra cửa, tôi có dán một tấm “Bùa hộ mệnh trấn áp yêu quái” ở bên
trong cửa, tránh cho ma nữ kia lợi dụng không có tôi ở đó mà ra tay.
Tôi đến văn phòng của thầy Bành Liễu Phi, thầy ấy có chút lo lắng
nhìn tôi: “Vừa rồi Tôn Nhã có nộp đơn khiếu nại lên phòng sinh viên, nói em và Vương Khánh của phòng các em ấy, đánh em ấy.”
Tôi cười: “Thầy Bành à, em là người như thế nào thầy còn không biết hay sao? Em làm sao mà đánh cô ấy được chứ.”
Thầy Bành thở dài, nói: “Đương nhiên là thầy tin em rồi, nhưng chủ
nhiệm Đồng của văn phòng sinh viên…” Nói đến đây, thầy ấy tạm đừng lại,
nói: “Em yên tâm, thầy nhất định sẽ ra sức bảo vệ em.”
Tôi cảm ơn thầy ấy, cùng với thầy ấy đến văn phòng chủ nhiệm của khoa sinh viên, chủ nhiệm Đồng thì tôi cũng quen, ông ta là một người đàn
ông trung niên đầu trọc, bụng bia phình lớn, nghe nói có rất nhiều nữ
sinh bị ông ta hãm hại, năm đó hình như trong chuyện Lệ Dung ông ta cũng có một chân.
Tôi vừa đi đến cửa, đôi mắt gian tà của chủ nhiệm Đồng đã liếc qua
ngực tôi mấy cái, tôi bất mãn cau mày, nhưng cũng không nói gì.
Tôn Nhã và hai nữ sinh đi theo cô ta ngồi một bên trên ghế sofa, nhìn tôi bằng ánh mắt thù hằn.
Chủ nhiệm Đồng cố ý kéo căng mặt: “Bạn học Khương Lăng, vì sao em lại muốn đánh bạn học Tôn Nhã và bạn học Đường Khê Lam?”
Đường Khê Lam? Tôi nhìn nữ sinh kia một cái, thì ra chính là người
trước đây đánh Vương Khánh một cách hung ác nhất, trên đầu của cô ta bị
cuốn băng gạc, trên mặt và cánh tay thì đầy là vết trầy xước và bầm tím.
Tôn Nhã nói: “Khương Lăng vốn dĩ là muốn đánh em, Đường Khê Lam bạn
ấy đã ra sức để bảo vệ em, ai ngờ Khương Lăng lại ra tay tàn bạo như
vậy, đánh tới nặng như vậy chứ.”
“Thầy xem xem, thầy xem xem, em ấy đánh bạn học Đường Khê Lam thành
ra thế nào rồi?” Chủ nhiệm Đồng vô cùng chua xót: “Em vừa mới trở lại
trường học, thế nào mà đã làm ra những việc như thế này rồi?”
Tôi cười nói: “Chủ nhiệm Đồng à, chính miệng thầy cũng nói rồi đó, em vừa mới trở lại trường, trước đây căn bản là em không hề quen biết với
Tôn Nhã, làm sao mà em đánh cô ấy được chứ?”
Đường Khê Lam vội vàng nói: “Là Vương Khánh, Vương Khánh của phòng
chúng em luôn ghen tị với chị Nhã, bắt nạt chị Nhã, chị Nhã luôn luôn
phải nhường nhịn cô ấy, ai biết được cô ấy lại có thể ngày một thậm tệ
hơn chứ, còn gọi Khương Lăng đến cùng nhau hành hung chị Nhã, nhất định
không phải là người rồi.”
Tôi lắc đầu, những cô gái trẻ này vừa mới chỉ hai mươi tuổi, lại nói
năng và làm ra những chuyện độc ác như vậy, khả năng đảo ngược trắng đen này, quả thật rất đáng để thưởng thức.
Chủ nhiệm Đồng lớn tiếng chất vấn: “Khương Lăng, em còn có gì để nói không?”
“Em thực sự không có gì để nói cả.” Tôi nhẹ nhàng đáp.
Chủ nhiệm Đồng gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nói: “Nếu em đã thừa nhận
rồi, vậy thì để cho dễ nói, theo nội quy của trường, em đánh bạn học,
chứng chỉ bằng cấp của em sẽ không có nữa, em có phục không?”
Thầy Bành Liễu Phi tức khắc đứng lên: “Chủ nhiệm Đồng à, bạn học
Khương Lăng vừa mới quay trở về trường học, thầy xem như vậy có phải là
đã trừng phạt quá nặng rồi không?”
Thầy ấy không nói thì không sao, vừa nói xong, sự oán hận trong mắt
của Tôn Nhã lại càng nặng hơn rồi, cô ta lập tức cắt ngang lời thầy
Bành: “Thầy Bành, thầy nhìn em đi, rồi nhìn Đường Khê Lam đi, bọn em đều bị đánh thành ra như vậy rồi, thầy làm sao mà lại nói giúp cô ta vậy
chứ?”
Nói xong lại khóc lên, khóc như hoa lê ướt đẫm nước mưa, khóc đến nỗi vô cùng oan ức.
Thầy Bành Liễu Phi cau mày, tiếp tục nói: “Tôi cũng không phải là
thay bạn học Khương Lăng gỡ tội, chỉ là hình phạt quả thực có hơi nặng
một chút…”
“Được rồi, không cần tranh luận nữa.” Chủ nhiệm Đồng đưa ra quyết định cuối cùng: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT