Nửa tiếng sau, Cố Bách Thiên đưa Lương Niệm Huyền về đến nhà, hai vợ
chồng Lương Nhất Bá đã ngủ rồi, Cố Bách Thiên trực tiếp dẫn Lương Niệm
Huyền về phòng của mình.
Dọc theo đường đi thuốc trong người
Lương Niệm Huyền lại phát tác, trên mặt nóng lên như miếng đồng. Không
biết tên khốn Triệu Khang kia đã hạ thuốc gì với cô, tính chất của thuốc thực sự quá mạnh, nếu như cố áp chế sợ rằng sẽ không tốt cho cơ thể.
Cố Bách Thiên đơn giản giải huyệt cho Lương Niệm Huyền, thân thể Lương
Niệm Huyền liền mềm nhũn, lập tức giống như rắn nước leo lên người anh.
Hai mắt mê ly, hé miệng nhỏ nhắn xông tới.
Cố Bách Thiên hít sâu, tuy hai người đã là vợ chồng, nhưng vẫn luôn trên danh nghĩa, lúc này
anh cũng giống như những người đàn ông tầm thường khác, cũng có chút
không kiềm lòng được.
Nhưng Lương Niệm Huyền là do hiệu lực của
thuốc chứ không phải tự nguyện, anh cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vì vậy vội vàng bế cô vào phòng tắm, tắm bằng nước lạnh.
Khô nóng trong người Lương Niệm Huyền lập tức được đẩy lùi, lúc này Cố Bách Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, giúp cô quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Lập tức cơ thể hoàn mỹ bày ra trước mắt. Giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
"Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”
Cố Bách Thiên hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đè khô nóng bên trong xuống,
nghiêm túc lau khô người cho vợ mình, lúc này mới lưu luyến đặt cô xuống giường.
Sau đó liền ngồi xếp bằng bên cạnh điều hòa hơi thở, giảm bớt thương thế bên trong cơ thể.
Sáng hôm sau.
Lương Niệm Huyền bật dậy.
Mở mắt, trước mắt là mà một màn Triệu Khang nhào tới, giống như gặp ác mộng cô run lẩy bẩy.
Mà khi cô phục hồi tinh thần, phát hiện bên cạnh là Cố Bách Thiên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm qua, cô chỉ nhớ uống ly rượu vang của Triệu Khang, ý thức liền có
chút không còn tỉnh táo, cảm thấy không ổn, vội vàng gửi tin nhắn cho Cố Bách Thiên.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì không nhớ rõ lắm.
Loáng thoảng nhớ là bị một người đàn ông bế đi.
Nói vậy chắc là Cố Bách Thiên đã cứu cô.
Nhưng lúc này, lại chỉ cảm thấy có chỗ không đúng, nhấc chăn lên liếc một cái, lại vội vàng hoảng sợ đắp lên, đầu trống rỗng.
Ai cởi quần áo của cô?
Chẳng lẽ trinh tiết của cô đã bị Triệu Khang...
Nghĩ đến khả năng này, thân thể Lương Niệm Huyền mềm nhũn mất hết sức lực run lên, mắt cũng không nhịn được đỏ lên.
"Vợ à, em tỉnh rồi!" Cố Bách Thiên mở mắt, nhìn vợ mình, nét mặt dịu dàng.
Lương Niệm Huyền vẫn hoảng sợ, không lên tiếng.
Cố Bách Thiên nhíu mày một cái, cho là cô bị dọa sợ, nhịn không được đưa tay vén tóc cô, muốn an ủi.
Lương Niệm Huyền theo bản năng né tránh, như nai con hoảng sợ, ngẩng đầu lên
mắt đo đỏ, nghẹn ngào nói: "Tôi... tôi có lỗi với anh!"
"Không
sao, đều qua rồi, hơn nữa, không phải em vẫn ổn sao, không hề có lỗi với anh! Là anh không nên để em ra ngoài xã giao một mình!" Cố Bách Thiên
đưa tay kéo cô ôm vào trong lòng, dịu dàng an ủi.
Lương Niệm Huyền lập tức ngẩn ra: "Ấy, quần áo của tôi..."
"Tối hôm qua em uống nhiều rồi, ói ra cả người, anh giúp em cởi quần áo!" Cố Bách Thiên sợ cô suy nghĩ nhiều, bịa đại một lý do.
"Anh cởi?"
"Ừ!"
"Anh... Đồ lưu manh!" Lương Niệm Huyền lập tức đỏ mặt, vội vã đẩy Cố Bách Thiên ra, quay đầu qua một bên.
Nhưng cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may là chồng mình cởi, nếu không cô không biết phải đối mặt như thế nào.
Nhưng chợt nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu lên, híp mắt lại: "Tối hôm qua, anh đã làm gì với tôi?"
"Anh chỉ làm việc mà một người chồng nên làm, em nhạy cảm như thế làm gì?" Cố Bách Thiên trêu ghẹo nói.
Cả người vợ mình ướt đẫm, lẽ nào chồng không nên cởi quần áo cho cô sao?
Nhưng Lương Niệm Huyền lại hiểu lầm, mặt càng đỏ hơn, giống như sắp vắt ra nước, chỉ vào cửa phòng: "Anh, cút ra ngoài!"
"Đây là phòng anh!" Cố Bách Thiên cạn lời.
"Tôi muốn mặc quần áo!"
"Ồ!"
...
Một lát sau, Lương Niệm Huyền mặc quần áo tử tế, không tự nhiên đi xuống lầu, đi vào nhà vệ sinh soi gương.
Cô đã kiểm tra rồi, Cố Bách Thiên thật sự không làm gì cả.
Tâm trạng nhất thời có hơi phức tạp.
Một mặt, Cố Bách Thiên là một người đàn ông đoan chính, khiến cô rất vui.
Nhưng mặt khác lại có chút thất vọng.
Lẽ nào mình không đủ sức hấp dẫn sao?
Dù sao, hai người đã người đã là vợ chồng rồi, cho dù Cố Bách Thiên thật sự làm gì đó...
Chờ một chút!
Mình đang nghĩ gì vậy?
Lương Niệm Huyền lập tức tỉnh táo lại!
Sao mình lại có suy nghĩ vô sỉ như thế?
Không phải muốn làm gì với anh ấy chứ?
"Niệm Huyền, con làm gì vậy? Lầm bà lầm bầm. Nhanh cho mẹ rửa tay một cái,
rồi ra nấu cơm cho ba con!" Lúc này Trần Ngọc Lan chen vào.
"Hả,
mẹ, hôm nay mẹ nấu cơm sao?" Lương Niệm Huyền giật mình vội vàng né qua
một bên. Mẹ của cô hai tay chưa từng dính nước, hôm nay lại tự mình
xuống bếp?
"Hừ, con là đồ không có lương tâm, con quên rồi à, hôm nay là ngày mười, là sinh nhật ba con!" Trần Ngọc Lan vừa rửa tay vừa
cau mày nói.
Bởi vì sinh nhật của ba và bà nội cùng một ngày, để tránh mừng thọ của bà
nội, cho nên mỗi năm ba đều tổ chức sinh nhật sớm hơn một ngày.
"Sinh nhật của ba con mà còn quên, con nói con đó... Hả? Sao trên người nồng
nặc mùi rượu thế, đúng rồi, tối hôm qua hai đứa làm gì vậy sao về trễ
thế?" Vẻ mặt Trần Ngọc Lan không vui nói, từ khi gả con gái cho đồ vô
dụng đó, con gái cũng bị dạy hư theo.
"Không, không có gì! Là
sinh nhật một người bạn, nên về trễ chút!" Lương Niệm Huyền lắp bắp nói, chuyện ngày hôm qua đương nhiên không thể để ba mẹ lo lắng.
"Được rồi được rồi! Con nhanh gọi đồ vô dụng kia đi, kêu nó ra ngoài đặt bánh kem, một hồi đúng giờ xuống ăn cơm!" Trần Ngọc Lan không nhịn được nói.
Cố Bách Thiên vừa nghe là sinh nhật ba vợ, đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng lái xe đi, nhưng lúc đi trên đường, Dương Minh Viễn đột nhiên
gọi điện tới.
"Anh Cổ, ông chủ Vương của Tiệm Yên Vũ gọi điện cho tôi, nói ông ấy có một khách hàng, muốn bỏ ra bốn trăm tỷ để mua “Người về”, anh xem..." Dương Minh Viễn thận trọng nói vào điện thoại.
Bốn trăm tỷ, so với giá trị vốn có của “Người về” chỉ chênh lệch bảy mươi tỷ.
Hơn nữa Cố Bách Thiên tốn mười bảy tỷ để mua được nó, nếu sang tay, anh sẽ lời được tới ba trăm tám mươi ba tỷ.
Nếu đổi lại là anh, chắc chắn sẽ đồng ý bán!
"Xin lỗi Dương Minh Viễn, làm phiền anh nói với ông chủ Vương, đây là quà
mừng thọ tôi chuẩn bị cho ba vợ, cho nên tôi sẽ không bán!"
Cố
Bách Thiên trực tiếp từ chối. Dương Minh Viễn hơi bất ngờ, nhịn không
được cười khổ, đối với lời từ chối của Cố Bách Thiên, tuy bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Dù sao với thân phận của cậu chủ, cho dù 1 tỷ cũng chưa chắc có thể làm anh động lòng.
"Được rồi, tôi sẽ chuyển lời lại giúp anh!" Dương Minh Viễn cung kính trả lời.
Một tiếng sau.
Cố Bách Thiên mua bánh kem về, người một nhà ngồi quây quần một chỗ, chúc mừng sinh nhật Lương Nhất Bá.
Thật ra trước kia Lương Nhất Bá không coi trọng chuyện sinh nhật này, nhưng lần này, lại cực kỳ để bụng, tự tay đốt nến lên.
Năm cây.
Năm mươi tuổi!
Đây có thể là năm cuối cùng của cuộc đời ông.
Nghiêm túc thắp nến ước một
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT