Hơn nửa ngày, Cố Duy Hiện mới phục hồi tinh thần, sắc mặt cực kì xấu xí, đồng thời có chút không cam lòng.
"Gấp cái gì, chỉ cần ông nội con còn sống, nó chắc chắn sẽ còn trở về. Hơn
nữa ba nghe nói, con gái lớn của nhà họ Lương sắp đến Lâm Sơn làm việc
rồi, nó có thể không đi theo cùng? Sau đó chúng ta sẽ có cơ hội ra tay
với nó!" Trong mắt Cố Giang Minh hiện lên sự độc ác.
Nhưng không
biết tại sao, ông ta cảm thấy đứa cháu này lần này trở về dường như có
chút khác, thậm chí ánh mắt vừa rồi khiến ông ta cảm thấy có chút áp
lực.
"Hừ, không phải chỉ làm quân nhân vài năm thôi sao, tạo không tin mày có thể xoay chuyển cả trời đất!"
Suy nghĩ hồi lâu Cố Giang Minh chỉ hừ lạnh một tiếng, bóp chặt nắm đấm.
Mà ở một bên khác, Lương Niệm Huyền thấy Cố Bách Thiên đi ra, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi tới hỏi: "Thế nào, bác cả có làm khó dễ anh
không?"
"Không có, làm sao vậy, lo lắng cho anh à?" Cố Bách Thiên cười như không cười nói, nói xong muốn nắm tay Lương Niệm Huyền.
Lương Niệm Huyền vội vã tránh đi, sắc mặt ửng đỏ, nhíu mày nói: "Ai lo lắng
cho anh, tôi sợ anh cãi nhau với bác cả, đến lúc đó khiến Dư Hinh bị kẹp ở giữa khó xử!"
"Còn nữa, sau này không có sự cho phép của tôi, anh đừng động một chút là nắm tay tôi!" Lương Niệm Huyền lạnh lùng nói.
Cố Bách Thiên thì lắc đầu: "Em như vậy không được, hai ta đều trưởng thành rồi không còn nhỏ, sau này sinh con thì làm thế nào? Em gái em đã sinh
hai đứa, em làm chị lẽ nào không sốt ruột sao?"
"Anh!" Lương Niệm Huyền tức giận, nhất thời bị chặn họng không phản bác được.
Đúng là vừa rồi cô và mẹ nhìn hai đứa cháu ngoại, đứa lớn khỏe mạnh kháu
khỉnh, đứa nhỏ bụ bẫm vô cùng đáng yêu, vốn cô rất thích trẻ con, nếu
nói không ước ao đó là không có khả năng.
Nhưng lúc này bị Cố
Bách Thiên trêu chọc, vẫn nhịn không được mạnh miệng nói: "Anh mơ đẹp
nhỉ! Ai nói sẽ sinh con với anh? Anh còn chưa vượt qua kiểm tra của
tôi!" Tuy nói vậy nhưng mặt cô lại đỏ lên.
Cố Bách Thiên chỉ cười, nói: "Sau khi sinh, kiểm tra lại cũng không muộn, việc này không thể chậm trễ!"
"Cút!" Lương Niệm Huyền hung hằng trừng mắt nhìn anh, nói xong giận đùng đùng đi ra ngoài, giống như đang chạy trối chết.
Cố Bách Thiên lắc đầu, bất đắc dĩ theo sau.
Đi tới chỗ ăn cơm vừa rồi, Trần Ngọc Lan đang nói chuyện phiếm với một nhóm phụ nữ.
Đương nhiên, những người này đều tới vì Cố Bách Thiên, dù sao, vừa rồi mấy
người họ đều nhìn thấy, cậu hai nhà họ Cố có kết giao với ông Hoàng cực
kỳ giàu có ở Lâm Sơn, tương lai chắc chắn vô cùng xán lạn, lúc này đương nhiên là tính toán trước thay chồng hoặc con trai, muốn lôi kéo quan hệ với Cố Bách Thiên.
Ngược lại vứt Trương Diễm Hoa và những phụ nữ nhà họ Cố khác qua một bên. Trương Diễm Hoa ngồi trên ghế tay không
ngừng run rẩy, mặt nghiêm túc, trong mắt là sự tức giận. Vốn hôm nay bà
ta mới là nhân vật chính trong đám phụ nữ, không ngờ lại bị con ả Trần
Ngọc Lan đê tiện này cướp mất sự nổi trội!
Cái thứ vô dụng kia không phải chỉ quen Hoàng Chính Nam thôi sao? Có gì hơn người chứ, có khi người ta trở về đã quên nó là ai.
"Mẹ. Chúng ta đi thôi!" Lương Niệm Huyền thấy mẹ mình vui tươi hớn hở thao
thao bất tuyệt, thật sự đủ rồi, vội vàng kéo bà ra ngoài, mà lúc này có
không ít con cháu nhà giàu có cũng bắt đầu đến gần Cố Bách Thiên, Cố
Bách Thiên cũng không thích mấy người này, nên ứng phó tùy tiện vài câu, liền dẫn mẹ con Trần Ngọc Lan vội vàng rời đi.
"Bách Thiên à,
khách sạn Hoàng Triều lớn thật nhỉ? Một mình cháu quản có ổn không, bên
nhà họ Trần của bác có mấy đứa nhỏ, ở nhà rảnh rỗi không có chuyện gì
làm, nếu không tới giúp cháu quản lý khách sạn một chút nhỉ!" Trên đường trở về, Trần Ngọc Lan bỗng nhiên nói đến đề tài này. Cố Bách Thiên còn
chưa biết hình dáng khách sạn Hoàng Triều thế nào, ba mẹ vợ đã sắp xếp
xong hết rôi.
"Mẹ, khách sạn nhà người ta năm sao lận, muốn làm
quản lý phải có kinh nghiệm làm việc năm năm trở lên, mẹ kêu mấy em họ
của con qua đó, không phải gây thêm phiền phức cho Bách Thiên sao?"
Lương Niệm Huyền không còn gì để nói.
Trần Ngọc Lan lập tức trừng mắt: "Thêm phiền phức gì chứ? Kinh nghiệm có thể nói lên tất cả sao?
Mấy em họ của con khoẻ như vâm, một khách sạn lớn như vậy, không có
người trong nhà sao mà quản được, được rồi, việc này cứ quyết định như
vậy đi, khi về mẹ kêu mấy đứa em họ con tới hỗ trợ!"
"Mẹ..."
"Được rồi Niệm Huyền, mẹ nói cũng có lý, nghe lời mẹ đi!" Cố Bách Thiên bỗng nhiên lên tiếng, ngắt lời Lương Niệm Huyền.
Hai mẹ con đều cùng ngẩn ra.
"Anh, anh vừa gọi tôi là gì?" Giọng nói Trần Ngọc Lan biến đổi, nhịn không
được hỏi lại một câu. Lương Niệm Huyền cũng nhìn qua, trong mắt lóe lên
sự vui mừng.
Cố Bách Thiên cuối cùng cũng gọi "mẹ" rồi!
"Mẹ, con nói, tất cả nghe theo mẹ!" Cố Bách Thiên vừa lái xe, vừa lắc đầu
cười nói. Trước là bởi vì chưa thích ứng, hiện tại đã về một khoảng thời gian, hơn nữa Lương Niệm Huyền cũng dự định sống chung với anh, về tình về lý, cũng nên gọi Trần Ngọc Lan một tiếng "mẹ".
"Hừ! Mẹ còn
cho rằng cả đời này anh cũng không đổi cách xưng hô chứ!" Trần Ngọc Lan
hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại thấy thỏa mãn. Trước đây bà ta không
thuận mắt đồ vô dụng này. Nhưng hôm nay thắng nhóc này khó có dịp khiến
bà ta mở mày mở mặt, còn trở thành ông chủ khách sạn, vậy thì tiếp tục
quan sát xem.
Lương Niệm Huyền thấy phản ứng của mẹ, liền biết mẹ rốt cuộc bắt đầu chấp nhận Cố Bách Thiên rồi, nhịn không được cười
trong lòng, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Cố Bách Thiên cười với cô từ kính chiếu hậu, sắc mặt đỏ lên, vội vã bĩu môi chuyển mắt ra ngoài cửa
sổ.
Sau khi trở về Lâm Hải, trời đã dần tối, chim cũng về tổ.
Ngày hôm sau.
Trần Ngọc Lan hiếm khi dậy sớm hơn mấy người trẻ, lúc vợ chồng Cố Bách Thiên đi ra từ phòng ngủ, Trần Ngọc Lan đã áo nón chỉnh tề, trang điểm cũng
đã xong, bà mặc một chiếc áo có Cố làm từ lông thỏ, và khoác áo bành tô
màu đỏ, nhìn qua cực kỳ gợi cảm, trên đầu đội mũ tròn lớn phong cách
phương Tây, vừa Cố điển vừa thời thượng, gần giống với những cô gái hiện đại thập niên tám mươi.
"Nhanh nào! Ba con sắp xuống máy bay
rồi, các con còn lề mà lề mề, thật là, không có chút quan niệm thời gian gì cả!" Trần Ngọc Lan cau mày thúc giục.
Lương Niệm Huyền bất
đắc dĩ cười, ba 10 giờ mới xuống máy bay, lúc này mới bảy giờ mà, mẹ sốt ruột như vậy, rõ ràng là đang vội đi gặp chồng mình thôi.
Ngẫm
lại cũng đúng, Lương Nhất Bá tới nước Mỹ điều trị, một lần đi nửa năm,
vợ chồng nửa năm không gặp, sao không nhớ nhung cho được. Năm đó Trần
Ngọc Lan cũng muốn đi cùng với Lương Nhất Bá, nhưng Lương Nhất Bá nói
trong nhà không ai chăm lo, nên để bà ở nhà. Hiện tại đã nửa năm trôi
qua, cuối cùng ba cũng về.
Khoảng mười giờ một phút, một người đàn ông hơi mập, vẻ mặt lộ ra sự mệt mỏi, kéo vali uể oải đi ra cửa sân bay.
"Ba! Chúng con ở đây!"
Lương Niệm Huyền vội vã vẫy tay, ba người vội vàng nghên đón.
"Ôi, chồng ơi, anh trở lại rồi, anh thật không có lương tâm, đi một lần hơn
nửa năm, anh không biết mình em ở nhà sao chịu đựng nổi!" Trần Ngọc Lan
bắt đầu chỉ vào mũi oán giận, mắt đều đỏ, đã lớn như vậy, nhưng lại làm
nũng giống như đứa bé.
Lương Nhất Bá cười, vội vàng an ủi: "Ngọc
Lan à, nửa năm này em cực khổ rồi, còn có Niệm Huyền, con bé này sao lại gầy đi nhiều vậy, có phải làm việc quá mệt mỏi không!"
Nhà ba
người hỏi han ân cần, ánh mắt Lương Nhất Bá chợt nhìn về phía chàng trai dáng người cao ráo, vẻ mặt anh cũng hơi kích động.
"Bác trai, giao vali cho cháu đi!" Cố Bách Thiên cười, vội vã qua cầm vali.
Mặt Lương Nhất Bá lập tức sầm xuống, giả bộ giận hờn nói: "Đứa trẻ này, gọi là gì?"
Cố Bách Thiên lúng túng gãi đầu một cái, có chút không được tự nhiên mà gọi một tiếng: "Ba!"
Dù sao gọi bác trai hơn hai mươi năm, bỗng nhiên đổi cách xưng hô, có chút chưa thích ứng.
"Ôi!" Lông mày Lương Nhất Bá giãn ra, lộ ra nụ cười ấm áp, lúc này mới đưa vali cho Cố Bách Thiên.
"Đi nào, chồng ơi, chúng ta về nhà!" Trần Ngọc Lan đi tới năm cánh tay Lương Nhất Bá muốn đi ra ngoài,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT